tặng chú em, Sơn - Ông Đồn
Núi đón ta - từ thuở trước đến nay
cây
cổ thụ, phủ ven đường bát ngát
núi
thâm thấp ôm màu trời xanh mát
đường
quanh co tiếng khỉ réo gọi bầy
thuở
điêu tàn thân lưu lạc về đây
đêm
Rừng Lá - ngậm sương rơi - nở nụ
chiều
tắt nắng lạnh hồn đêm không ngủ
lửa
đạn theo bén gót tuổi mộng mơ
chòi
đơn sơ không có nổi bàn thờ
ngày
tư tết - ông bà ngồi dưới đất
vùng
quê mới chạnh lòng quê đã mất
ngó
lên trời - vỡ họng chẳng ai nghe
ai
đặt tên cho núi - là núi Le
núi
toàn đá cho người đời khai thác
ta
với núi ân tình chưa phai nhạt
vùng
núi Le - ta không thể - né lui
núi
càng ngày càng đông đúc tươi vui
dù
muốn né - không cách chi né được
núi
ôm đá, và ngọt ngào ôm nước
dòng
nước tiên từ núi lớn Chứa Chan
ngồi
bên hồ lòng suy nghĩ mênh mang
ly
rượu ấm - thấm một thời lửa khói
đất
khô khốc giờ gom về một cõi
rừng
lùi xa và muông thú về đâu
đập
- ngăn nước - đáy trong vắt thẳm sâu
tỏa
đi khắp mọi nhà quên tình giếng
trăng
cô đơn ghen tương cùng ánh điện
ngẫm
tình người giả dối đãi bôi nhau
núi
Chưa Chan thuở xanh xanh một màu
mây
tựa tóc xõa trong chiều lộng gió
tương
tư thức suốt đêm dài vàng vỏ
dáng
người xưa - đàn rớt phím tơ chùng
núi
Chứa Chan đứng lẻ loi một vùng
thân
mòn mỏi giấu tấm lòng chan chứa
nét
đằm thắm đợi ân tình lần lữa
nên
một đời ủ rũ buồn chán chưa
bên
vệ đường nắng gắt, chờ đổ mưa
trôi
cho hết lớp bụi mù đất đỏ
trôi
đi hết một quãng đời bão gió
trả
lại nhau từng khuôn mặt rạng ngời
về
lại đây - nhớ hai ngọn núi ơi
cái
lạch nước - nhỏ xưa - thành hồ lớn
bóng
hình cũ theo tháng năm lởn vởn
núi
và ta ngồi nghe sóng vỗ bờ.
Trang
Y Hạ
-Núi
Le và Núi Chúa Chan
thuộc
( Xuân Lộc - Đồng Nai )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét