Mở cửa ra, là thấy cả biển xanh
những
lọn sóng đua nhau chạy vào bờ trắng xóa
không
mang theo mảnh vỡ thuyền nào cả
cát
biển sạch trơn không thấy một vỏ sò
gió
biển thổi vào mang theo mùi thơm tho
mùi
hoa bưởi em gội đầu năm ấy
chắc
nhớ em nhiều, nên mơ tưởng vậy
theo
sóng em về mỗi sáng cùng ta
biển
mênh mông bóng dáng em chưa nhòa
luôn
ẩn hiện trong lòng, theo từng bước
đi
dọc theo bờ đôi chân thấm nước
nước
biển bên nầy lạnh lắm em ơi
biển
bên nhà em tắm mấy lần rồi
em
đâu nghĩ có một ngày vượt biển
sóng
như núi trong lòng em chết điếng
thương
“hải âu phi xứ” nhớ quê hương *
em
lạc bước chưa đến được “Thiên Đường”!
thân
ngà ngọc hòa tan vào trầm tích
Thiên
Đường Chúa - đời đời - em có thích
buổi
sáng - một ta lê bước thế gian nầy
có
khi mở cửa chỉ thấy phủ màu mây
biển
trốn biệt đường nào chẳng ai biết
chạy
hối hả kiếm tìm trong da diết
giọt
mưa bay đá lạnh cắt da người
có
khi mở cửa tràn ngập sương rơi
rơi
rây rắc tựa mưa phùn gió bấc
không
dại dột làm tiên, sống một đời ẩn dật
mơ
dáng em thầm lặng bước bên nhau
băng
ghế dài ôm bãi cát trắng phau
dõi
mắt ngó bên kia bờ đại dương - quê cũ
hàng
dương liễu cuộn mình đêm không ngủ
sóng
trong lòng , theo gió hướng quê nhà
băng
ghế dài hình như cứ dài ra
đôi
khi tưởng em lén ngồi bên cạnh
bất
chợt đưa tay choàng - cơn gió lạnh
phải
chi em về cùng ta chờ nắng lên.
Trang Y Hạ
*truyện
của nữ sĩ Quỳnh Dao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét