Họ ngồi đó như những nhà hiền triết
mắt
đăm đăm nhìn vô cõi hư vô
miệng
cười cười mà không phải cười ồ…
môi
mỉm mỉm nhân từ như vị thánh.
tay
run rẩy đâu có phải vì lạnh
chỉ
xua đi sự ám ảnh cuộc đời
mấy
mươi năm đeo đẳng mãi không thôi
mong
tìm lại chút bình an cuối nẻo.
tay
chống gậy lần dò trong nắng héo
để
nhớ xưa chập chững mỗi bước chân
để
nhớ xưa người mẹ đã ân cần
tập
từng bước cho con đi trọn kiếp.
giọng
yếu ớt chẳng qua vì lịch thiệp
có
một thời chửi rủa bọn điêu ngoa…
có
một thời vạch mặt bọn gian tà
bằng
lời lẽ gồm cả gan lẫn thép.
mờ
con mắt nhưng đôi mi chưa khép
vẫn
nhìn đời - đẹp như một vầng trăng
vẫn
nhìn đời - đẹp đẽ tựa giai nhân
tình
lưu luyến chuyện: Lục Du - Đường Uyển!
tai
nghễnh ngãng nhưng chưa hẳn đã điết
văng
vẳng nghe tiếng gọi của trái tim
văng
vẳng nghe tiếng thở của loài chim
mùa
đông đến rủ nhau tìm nơi trú.
răng
có rụng nhưng xem ra còn đủ
hai
cái hàm để kể chuyện thơ văn
suốt
cuộc đời chỉ biết có lo ăn
lung
lay rớt cũng là điều phải lẽ.
tóc
giã biệt màu đen thời tuổi trẻ
để
theo mây phiêu lãng cuối chân trời
lạ
gì đâu chuyện đen trắng cuộc đời
sóng
biển bạc quay vô bờ hết bạc.
nơi
đây tụ những cánh chim hồng hạc
cả
một đời ôm mộng ước phiêu du
chiến
công xưa và nỗi khổ ngục tù
chân
đạp đất, đầu đội trời một thuở.
thân
cô độc nhọc nhằn từng hơi thở
giòng
đời trôi bao lớp lớp đi qua
ánh
mắt nào đậu lại chút thiết tha
trong
ký ức hiện về thời quá khứ.
Trang
Y Hạ
Nursing
Home San Francisco
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét