Chẻ mùa xuân anh vò nhỏ trong tay
đem
biếu xén cho nhân gian mỗi nắm
em
cảm tạ trong vui mừng, êm ấm
rộn
rã lòng mơ mộng mấy mươi năm.
em
mãi đi suốt dưới bóng trăng rằm
tình
chợt hiện, chợt tan trong nháy mắt
yêu
ngu dại, điên cuồng không dè dặt
ngọn
lửa tình hừng hực cháy trong tim.
em
vẫn ngoan gờn gợn sóng đáy chìm
nhìn
mặt nước dẫn nắng chiều đi dạo
gió
lay lay chiếc lá thêm ảo nảo
bóng
hình lăn theo con sóng vỗ bờ.
anh
lặng câm, anh vồ vập, hoang sơ
trong
khoảnh khắc hóa tượng thần xa lạ
em
lúi húi tưởng chừng như vấp ngã
bỗng
rùng mình lầm lẫn một mùa xuân?
ân
tình nào cuồn cuộn phủ núi rừng
mây
xuống thấp ủ sầu dâng nỗi nhớ
tình
duyên ấy gá vào đời bỡ ngỡ
trả
lại anh mùa xuân đẹp năm xưa.
em
vẫn đi dưới nắng gọi trời mưa
cô
đọng hết ân tình vào dĩ vãng
nét
tuổi trẻ đã trôi đi mất dạng
cánh
én già mỏi cánh đậu lẻ loi.
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét