lONG KHÁNH
Từ giã miền Nam con ra đất Bắc
rừng
thiêng sương ngàn muỗi, mòng, ve, vắt...
chòi
tranh vách nứa gió vuốt ve đời
sạp
tre nghiêng mình con rệp tìm hơi
từng
đêm lạnh tơi mảnh chăn đẫm nước
dốc
ngược, đồi cao nhiều năm con bước
lao
động chai tay xương sườn đếm được
con
tim hổn hển giữ nhịp tương lai
đắng
cay tủi nhục con chịu ngày ngày
ngó
về miền Nam mây mù che khuất
lòng
con quả thực trông chờ nắng lên
công
cha, nghĩa mẹ - chưa phút đáp đền
nợ
nước, tình nhà - mang thân tù tội!
quê
hương điêu linh, phần con có lỗi
núi
cao trùng điệp, lòng con sám hối
con
chim tung cánh nhảy nhót trong lồng
nhìn
ra mênh mông bốn bề sương khói
tháng
năm mong mỏi bóng mẹ chập chờn
chắc
mẹ giận hờn đứa con phiêu bạt
thương
mẹ tuổi hạc chờ con trở về
lòng
con tái tê nhìn mây lơ lửng...
đèo cao, đá dựng biết đến bao giờ?
nhớ
mẹ thẫn thờ rưng rưng nước mắt!
Trang
Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét