Quay trở lại căn nhà xưa đổ nát
tìm mồ chôn tình sa mạc
hoang vu
kỷ niệm nào tan theo vùng ảo
giác
đứng bâng khuâng tay vuốt mắt
sương mù.
rừng phủ khói che mặt mày trốn
biệt
bóng người xưa mất hút tự
bao giờ
bước quanh quẩn lạnh ướp hồn
da diết
tà áo dài có gói hết câu
thơ.
rồi bất chợt căn nhà như đứng
dậy
khẽ rùng mình rũ sạch bụi
tro bay
khung cửa sổ bên vườn hoa
năm ấy
có người đan chiếc áo đã bao
ngày.
tự ngồi xuống bên thềm vê
chiếc lá
chiếc lá khô nằm im bỗng cựa
mình
có lẽ nào nay trở thành xa lạ
giữa trời chiều nên cứ mãi
làm thinh!
dõi đôi mắt mờ mờ nhìn ra cổng
hàng dâm bụt già nua ủ rũ buồn
bấm đốt tay nghe hồn thêm trống
rỗng
người có về qua mấy đợt
sương buông.
tiếng chim hót giật mình đêm
xuống vội
tỏa từng hơi âm tịch mịch
vây quanh
cúi mặt xuống nghe tim mình có
lỗi
bước chân đi..., đi... sao
vẫn không đành!
Trang Y Hạ
Tân Cảnh - Mậu Thân 1968
viết cho: Châu Thị Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét