Khế bây giờ không ngọt cũng chẳng chua
vị đắng nghét, làm sao ăn - mà
hái
trót cắn vào, đôi khi - nói
lỡ dại
mùi lạ hoắc - con có nuốt
được không
khế ngày xưa ông bà đã ươm
trồng
bao thế hệ cháu con trèo hái
mãi
lo chăm bón nên quanh năm
sai trái
mặc bão dông bốn mùa cứ xanh tươi
ăn trái khế luôn nhớ trả
vàng mười
cho lớp lớp người ra đi giữ
nước
giòng lịch sử nghìn năm sau
có được
ngọt hay chua đậm hương vị
quê hương
trái khế đắng đem quẳng hết
ra đường
cành sinh trái cũng chặt cho
vào lửa
tách hẳn ra để không còn chỗ
dựa
nấp sinh sôi kiếp tầm gởi nặng
cây
cây đâm chồi cho trái ngọt
tràn đầy
nắng xuân đẹp mỗi ngày con lại hái
lời cha dặn, lúc nào con
cũng phải
khế, hái ăn - chớ đem bán cầu vinh!
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét