(Gửi tặng đồng hương Kontum Trang Y Hạ)
Ta chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa
Nửa trăm năm chỉ vài bữa về thăm
Phố núi Kontum nhìn ta lạ lẫm
Không thể trách người thầm giận riêng ta
Xóm nhà em toàn những người xa lạ
Giọng "nẫu" hiền hòa nay đã đổi âm
Ta nghẹn lời người lầm tưởng ta câm
Ta ra dấu bằng tâm cang tan nát
Ta ngậm ngùi phân ưu cùng mất mát
Ta mất ta nơi mở mắt chào đời
Mẹ ru hời ta yên giấc trong nôi
Lời còn đó nhưng nôi về chủ khác
Lời mẹ còn nhưng người thay tiếng nhạc
Hát làm sao cũng nhạt nhẽo buồn tênh
Từng con đường đã đổi họ thay tên
Hướng nào xóm trên rồi lên Phương Nghĩa
Paradise rào cản ngăn tứ phía
Bụi tre già giờ mai mỉa xanh xao
Trông thấy ta tre nghiêng ngã thì thào
Hoa nắng ngủ không lời nào tâm sự
Ta xuống Tân Hương thương nền nhà cũ
Cầu ván mất rồi nhà gỗ cũng xa
Ta qua Phương Hòa mấy nhịp Dakbla
Nghe thương quá dòng phù sa ảo não
Daktía trại cùi người đi chao đảo
"Tà nao" Ruộng Lào cá tụ về đây (1)
Người nói với ta ánh mắt buồn đầy
Rải thuốc diệt rầy môi sinh chết cả
Ta nghe trong ta tiếng buồn chi lạ
Cảm nhận nhưng mà thật khó nói ra
Ta thấy xót xa cùng người đồng cảm
Thôi cho ta về lại vùng "trái cấm"
Của Võ Lâm hay Lương Khế, Trung Lương
Của một thời để nhớ và để thương
Không thể thiếu Ngô Trang hay Võ Định
Ta không quên Daktô và Tân Cảnh
Theo chim về đo cánh Plateau GI
Ta xuống thăm cô gái quê Phương Quí
Ta về nhà bạn tri kỷ Kon Hra
Quanh lửa hồng sưởi ấm tình Bà Na
Ghè rượu cần em rinh ra mời mọc
Trong cơn say ta thấy em bật khóc
Đã già rồi lằn trán tủi nhăn nheo
Hai đứa buồn chiêng trống cũng buồn theo...
nvs.Vũ Thụy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét