Ngọn Đồi
Bốn mươi năm ngong ngóng giọng
ve sầu
Tà áo trắng bay về đâu nàng hỡi. (tyh)
Quả đồi xưa còn quanh quẩn
đâu đây
mây ngấn nước tưới tâm lòng
chung thủy
rừng ôm lá - ủ bước chân thế
kỷ
hai mươi - năm nếm từng vết
đạn bom
tuổi thơ ngồi ôm quyển vở sớm
hôm *
bác xích-lô miệt mài chờ đợi
khách
thương ông ấy cả một đời cọc
cạch
cùng chữ đi suốt bao dặm đường
trường
ngọn đèn khuya le lói đẩy
hơi sương
rạng nhân nghĩa rỡ
công-thành-danh toại
đường đất nước hành trình
chưa biết mỏi
máu tổ-tiên ngấm mạch chảy
Văn-Lang
quê thanh bình rung mấy điệu
ca vang
phích-lịch-hỏa từ trên cao
giáng xuống
trăng treo ngọn tre buông
tay vỡ vụn
gói ước mơ vô cặp - bước
quân hành
đêm rừng hoang thấm lời lá vàng
xanh
nghe tâm sự ân cần từ loài
muỗi
nhạc lộp độp vỗ "poncho"
- mưa núi
gió đung đưa dây võng nhớ mẹ
ru
thương chàng trai đi vô cõi
thiên thu
xác mục rữa rậm xanh nền màu
lá
người lính chiến ước mơ chi
mồ mả
bởi quê hương tổ quốc đã
ghi-ơn
bao nhiêu năm giấc ngủ mãi chập
chờn
chân đồng đội người thân đi
tìm kiếm
đất là mẹ đã bao năm âu yếm
nằm ở đâu cũng trên đất Việt
mà
ngọn đồi trơ - trò chuyện với
bóng ma
vỏ đạn sét thì thầm cùng cây
cỏ
gan lì - mảnh "claymore"
vò võ
gặp người ngay tưởng nhớ -
nhắn đôi câu
Ngoc-Rinh-Rua, ngọn Charlie
đổi màu
mắt ngân ngấn quặn niềm đau
ai oán
rung dưới chân - vọng thinh
không tiếng đạn
đám pháo bầy rót xuống xác
anh linh
tề tựu về thầm nguyện mấy
câu kinh
lòng tưởng nhớ chưa phải là
phổ độ
đồi hoang vắng biển tràn
dâng sóng vỗ
cúi đầu chào - rưng rức - một
địa-danh!
Trang Y Hạ
* Quyển vở ngày xưa có in hình bác Xích-Lô máy
Những mảnh đạn còn sót trên đồi Charlie
Thơ đã làm cho lòng đau xót xa mà hình mảnh mìn còn để lại nỗi sầu ngậm ngùi tình anh lính chiến...Cảm ơn bài thơ và hình.
Trả lờiXóaNước mắt từ lâu đã cạn rồi
Trả lờiXóaThơ hòa hồn lính chiến than ôi!
Cảm ơn tấm lòng đồng cảm !