Trở Lại Long - Khánh
Mùa gió nồm Long - Khánh nắng
nẻ da
còn ta tưởng mưa rào rơi ướt
áo
văng vẳng xa hàng mấy nghìn
tiếng pháo
dội chết hồn chảy máu xác
thân xưa
chuông giáo đường giục giã
nhịp đong đưa
xoáy vô tim cắt từng làn hơi
thở
địa danh còn sao bước chân
ngờ ngợ
mộng du theo bóng nắng níu
chân trời
buổi ta về lá cao su hết rơi
không cành lá ngụy trang đời
trống vắng
ba-lô rớt sau lưng chừng nằng
nặng
bậu bây chừ trôi dạt đến
phương nao
Chứa - Chan lùn mây vầng đỉnh
cao cao
mưa chậm xuống dòng sông khô
nước ngập
sân ga hú vàng chiều rơi
trũng thấp
dốc Ông - Đồn mệt mỏi đợi
bao lâu
dõi mắt vùng Căn - Cứ cụm Mây
- Tào
bóng người thân mờ mờ trong
ký ức
thuở lưu đày rủ sao trời
cùng thức
dắt nhau đi xưng tội tận
thiên đình
ta có qua vùng Bình - Lộc, Bảo
- Vinh
nghe giọng Quảng thơm thơm
mùi mì quảng
gánh gánh cỏ oằn vai - chân
loạng quạng
mùi mì ngon gần mũi quá xa mồm
ghé Tân - Phong sần sùi trái
chôm chôm
ai ra Bắc - ai xuôi về Bà - Rịa
Long - Giao đất ông trời quả
mai mỉa
tấm thân trai đối diện Rắn
đèo cao *
hồ Hòa - Bình ta nhớ lại năm
nào
thời trai trẻ "bó
thân" hàng rào kẽm
mồ hôi đọng thấm tương lai ướt
nhẻm
núi Chứa - Chan mây che bóng
mẹ già
thuở Xuân - Phú nằm đồng tựa
thây ma
mùa nắng gió chuyển mưa tràn
chỗ ngủ
thơ đói meo nàng thơ ngồi ủ
rũ
ý mênh mông tìm không nổi một
từ
chiếc xe đò sao cứ mãi lắc
lư
xuống Bảo - Chánh cụng ly thằng
bạn cũ
rừng Bàu - Cối hồn cây ngồi
lũ khủ
thầm trách ai lớp lớp chặt bỏ
rừng
thăm Suối - Tre, viếng Ông -
Quế dửng dưng
thằng tù xưa cắt cỏ nào ai
nhớ
qua Tân - Lập lão bạn già bở
ngỡ
nhìn mặt nhau hoa trắng hếu
trên đầu
mỏi chân rồi ta không thể thăm
lâu
rừng cao su đã đâm chồi nẩy
lá
đất nằm lòng sao tâm nghe là
lạ
bậu phương trời có còn nhớ
ta chăng !
Trang Y Hạ
* Đèo Con Rắn
Người Đầu Gió
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét