Nhớ Nhà Rông
Từ khi bỏ cái Nhà Rông
Dakbla chảy ngược vô lòng
bao năm
nghĩ rằng: một chuyến về
thăm
gió sương ướt lạnh chỗ nằm bấy
nay
nhớ rừng hun hút truông mây
mưa rơi theo nắng tiếng chày
vọng xa
gạo trần ai tróc da ngà
đồi rung dậy sóng mượt mà
măng tơ
con chim thức sớm ngồi chờ
tan sương - nhớ lại giấc mơ
nửa chừng
thương người gùi nắng lên rừng
mồ hôi còn đọng trên từng bước
chân
suối reo làn nước trong ngần
trút đi khổ nhọc tấm thân nhẹ
nhàng
sa chiều chim chóc gọi đàn
thả gùi nằm xuống nhà sàn gọi
đêm
Nhà Rông tề tựu ấm êm
lửa vui xô giọt ướt mềm - sương
rơi
chiêng rung từng nhịp theo lời
ca vang dội cả núi đồi ngẩn
ngơ
phương xa lòng có mong chờ
dòng sông chảy ngược vỗ bờ
tim nhau
nghĩa nhân chưa đánh mà đau
rượu cần men ủ mai sau thấm
tình.
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét