Hoa Quỳ Bên Sông DakBla
Giọt sương chiều lơ lửng vẽ
mặt sông
đêm khuya lắng phù sa từ giã
nước
người biền biệt có khi nào dừng
bước
nổi cồn lên lòng sông thắt
mùa trôi
bậu còn ngồi xõa tóc ở trên
đồi
se se lạnh vuốt dung nhan đằm
thắm
hoa quỳ rựng một rừng vàng
thăm thẳm
nét kiêu sa lộng lẫy điểm
chiều hoang
hoa quỳ lay gọi nắng dẫn lên
ngàn
ngây thơ gọi gió lùa rung
bím tóc
hoa cố nở bên triền đồi đá
trọc
kỷ niệm trôi về quanh quẩn
bên chân
bậu mãi ngồi bên sông đã bao
lần
màu hoa bắp trắng khung trời
mơ ước
bậu có tới lối cũ mòn mấy lượt
bóng người xưa - sót lại bước
vấn vương
hoa quỳ quay vùng thế sự nhiễu
nhương
mây xuống thấp dang tay ôm
khói núi
dáng kiêu kỳ dựa rừng thêm
buồn tủi
sông nhớ nguồn chảy ngược phía
xa xa
bóng trăng rơi ấp ủ bóng
vàng hoa
lời tình tự trào dâng ghì mấy
nhánh
mùa nguyệt lạnh tiếc thân
tròn vành vạnh
đổ nghiêng nằm hiên vắng lá
rơi bồi
sông một dòng chảy qua tim
mãi trôi
hoa một kiếp nở đợi chi tàn
héo
nghĩ thương ai suốt một thời
lẽo đẽo
con bướm vàng bay lượn tới
phương nao!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét