Nhường Ghế
Sáng nay lão Hắn có việc lên trung tâm
thành phố - lão sẽ ghé vô nơi bán đồ cũ "Goodwill" lục tìm một đĩa nhạc
xưa "Love story". Bản nhạc nầy lão Hắn đã thích từ rất lâu... Bước
lên xe "train" - nơi toa đầu, lão Hắn nhìn hai dãy ghế sau lưng bác
tài dành cho người già, người tàn tật... đã không còn chỗ trống. Phải đi tìm chỗ
ngồi thôi, chứ đứng suốt hơn bốn mươi phút... thì mỏi chân lắm! Lão Hắn định vậy...
Xe chạy, lão Hắn đưa tay nắm dây móc an
toàn lần dò ra cái toa xe phía sau may ra còn có một chỗ để an tọa. Thế nhưng
giờ nầy là giờ mọi người đi mần, người chen chúc đứng chật như nêm. Cô gái trẻ,
da trắng ngồi bên phải đang chăm chú đọc sách... Bất chợt cô ngước mắt lên thấy
lão Hắn, cô vội vã gấp cuốn sách đứng dậy "nhường ghế" ... Nhìn qua
thái độ ân cần với hành động nhanh nhẹn tự nguyện của cô gái làm lão Hắn quá cảm
động. Dù biết rằng nhường ghế cho người già, người tàn tật hay phụ nữ có thai,
có con nhỏ là chuyện bình thường ở cái xứ sở tự do nhân ái nầy. Nhưng đối lão Hắn,
đây là lần đầu tiên lão được nhận cái "ân sủng" nhường ghế từ một cô
gái trẻ, lão đoán cô ta là sinh viên... Có thể cô đang ôn bài cho một môn học
trong ngày..., bởi có lần lão Hắn có nghe đứa con gái của lão nói - "Lên
xe ngồi học tiếp...". Lão Hắn ra hiệu cho cô gái ngồi xuống và nói: - "Cảm
ơn, trạm tới sẽ xuống...". Cô gái ngồi trở lại và giở sách ra...
... Tới trạm mà không xuống xe, hóa ra lão
Hắn nói dối với cô gái sao... Nghĩ vậy, nên lão Hắn quay mặt qua bên trái,
hơi lui về phía sau. Lão Hắn lại thấy một cô gái tóc dài, đen mướt. Lão Hắn
đoán cô gái nầy là người Hoa [nhìn qua cách trang phục], cô ta cũng chăm chú đọc
sách, đọc say mê... Lúc nầy người lên xe càng nhiều, chen chúc nên Lão Hắn phải
đứng sát vô chỗ cô gái đang ngồi đọc sách. Bất chợt cô gái ngước lên nhìn lão Hắn
và cô cũng hành động giống cô gái da trắng - xếp sách đứng lên... Lão Hắn lại
ra hiệu cho cô gái ngồi xuống... Và cũng nêu lý do y chang như đã nói với cô
gái da trắng. Lão Hắn nhận biết họ là những sinh viên. Họ là rường cột; là tài
năng của đất nước.
Đôi chân của lão Hắn hình như đã có dấu hiệu
tê... tê... Lão phải đứng một chân và cứ vậy mà thay đổi. Xe dừng nhiều trạm, kẻ
xuống, người lên, trong xe có vẻ bớt chật chội. Lão Hắn cảm nhận có ai đó đập nhè
nhẹ lên vai... Lão quay đầu, thì ra là một người thanh niên da trắng có râu
quai nón. Cậu ta chỉ chiếc ghế trống... Lão Hắn hiểu cậu ta có ý mời lão ngồi,
nhưng lão Hắn từ chối và cảm ơn. Cậu ta ngồi xuống, lấy quyển sách trong ba-lô
ra đọc. Quyển sách khá dày.
Xe tiếp tục chạy, lão Hắn nhìn ra bên
ngoài với giòng suy nghĩ... Tia nắng buổi sáng rọi qua hàng cây ven đường rớt
xuống vỉa hè điểm xuyến trên từng chiếc là vàng óng ánh... Trong lòng lão Hắn cảm
thấy lâng lâng dễ chịu như vùa uống một chén thuốc tiên. Phải chăng lão hắn tự
hào với chính mình rằng đã từ chối một ân huệ của tuổi trẻ ban cho một chỗ ngồi!
Xe thông báo đã tới "metro" thứ
nhất. Lão Hắn quay về với thực tại và nhìn chung quanh... Những cô gái, chàng
trai đã xuống xe từ lúc nào mà lão Hắn chẳng hề hay biết. Trong lòng lão trống
vắng, tiếc nuối..., như đánh rơi một thứ quý giá mà khó có thể tìm lại được. Lão
Hắn leo mấy chục bậc thang để lên khỏi metro... Cơn gió lạnh cuối thu ập vô người
làm cho lão Hắn càng thêm trống vắng, cô đơn...!
Lão Hắn đã từng chứng kiến hai hàng ghế
trên xe Bus, xe train... dành cho người già - trống trơn... Vậy mà giới trẻ
không ai dám ngồi, hoặc có ngồi thì cũng phải đứng dậy ngay, khi có người già
lên xe để nhường ghế cho các cụ cả... Không nhường thì các cụ cũng đâu có chịu
để yên cho. Không lẽ người già lúc nào cũng bảo thủ, cũng ích kỷ
như vậy sao...? Những con người "lão lai tài tận" - đi còn không nổi;
ăn còn không nổi; thậm chí nói không ra lời...! Tại sao cứ mãi bám "lấy
cái ghế khư khư" mần chi vậy hử...?
Tuổi trẻ lúc nào cũng - "kính lão đắc thọ",
luôn luôn vui lòng đứng dậy nhường ghế trên - xe bus, xe train, xe bar... cho
các bậc lão lai. Có điều cũng xin nhắc nhở với các bậc lão lai rằng: - Các vị
lão lai... nên trao lại những cái ghế ngoài xã hội cho lớp tuổi trẻ - Lớp tuổi trẻ
đầy nhiệt huyết, tài cao... sẽ đứng ra điều hành cuộc sống - hưng thịnh, tương lai trường
tồn, đất nước tươi đẹp!
Chúc các cụ vui vẻ sống lâu trăm tuổi cùng
với quá khứ hào hùng...!
Trang
Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét