Hoài Cổ
Sương cõng lạnh rủ nhau về
ca vịnh
ánh nắng vàng lần lượt bỏ ta
đi
cảnh âm u nặng lòng trời tịch
mịch
phía chân mây vọng tiếng bậu
thầm thì
ta biết bậu mang mang tình
hoài cổ
hoài cho ta hay trăn trở phận
mình
thân sóng cuộn mãi đè người
vỗ vỗ
đêm vọng đưa nhìm nhịp mõ ru
kinh
hồn rị mọ bên kia bờ tiền kiếp
ta ở truồng bậu ở dổng rong
chơi
vườn địa đàng hai trái tim
hòa nhịp
răng bây chử mỗi đứa ngắm lộn trời
trách chi bậu - dò tìm chi nguyên
cớ
giữa hai ta kẻ tới trước tới
sau
bước qua mặt - mối duyện
tình bỏ lỡ
ngồi bao đêm nức nở tiếng
còi tàu
ta có biết bậu rối bời bên
suối
ghì bóng râm thả dĩ vãng
xuôi dòng
bầy chim già thắt thỏm về cuối
núi
rẽ bến nào để gạn đục khơi
trong
ta lần quẩn xé lưới trời đen
kịt
chớp nhì nhằng không đủ lửa
bậu ơi
dao thời gian cứa tấm thân
trăm vết
muối kỷ niệm xát đau thấu tận
trời
bậu hoài cổ giữ tim ta thoi
thóp
chết lâm sàng trên mảnh đất
đạn rơi
dấu chân tình bước quân hành
lồi lõm
bậu thơ ngây cho ta chết một
đời.
Trang Y Hạ
San Francisco - 2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét