Thư viện

1/3/17

Người Thanh Niên Homeless



  Người Thanh Niên Homeless
 
Trang Y Hạ
 
     Về đâu mới gọi là nhà
     Mà sao cố quốc chỉ là riêng ai.
 
     Bước ra khỏi Bệnh Viện General trên đường Potrero, lúc nầy đã là mười một giờ trưa. Bầu trời no đầy ánh nắng nhưng bất lực không sưởi ấm nổi con người, vạn vật... bởi cái lạnh cắt da [2 độ C]. Tui kéo cao cổ áo bước nhanh tới trạm chờ xe Bus, mong rằng xe sẽ tới sớm, để leo lên xe ngồi cho ấm - (xe có máy sưởi...).
       
     Tui nhớ hồi nảy, cô "bác sĩ gia đình" có nói:
     
     - Máu của mầy - hơi... hơi... nhích lên...!
     
     - Lên máu, vậy càng tốt...! Tui nói.
     
     - Tại sao…?
       
     -Tui cười nhưng không trả lời… Và nghĩ: 
 
     "Cô bác sĩ da trắng ơi - Cô mần chi mà biết được cái ý “càng tốt” của đàn ông Việt tụi tui. Đàn ông con trai mà không (lên máu) là coi như cuộc đời mất hết thú vị". Tui đâu có dám nói trắng ra là máu "sư phụ" - mà có nói trắng ra chưa chắc cô bác sĩ Mỹ đã hiểu, “hiểu chết liền”! Tui tự hào tiếng Việt rất là phong phú...
 
                                            o0o
     Đang nghĩ vẩn vơ... thì xe bus trờ tới. Tui nhẩy tót lên xe, mắt dáo dác tìm chỗ an tọa... May quá, còn một chỗ trống lại ngồi gần kế bên cô gái trẻ có màu da, nâu… nâu… Tôi trông cô ấy phong cảnh cũng dễ nhìn lắm...! Khi đã an tọa, tui mới chú ý tới cái túi xách du lịch để dưới chân của cô, hơi cụ cựa... rung rinh...? Tôi đang thắc mắc thì cô gái cúi xuống mở túi xách ẵm ra một chú chó lông trắng, to cỡ cái bắp chân người lớn… Cô gái bồng con chó cưng lên nựng nịu, vuốt ve âu yếm như một người mẹ nựng con của mình...! Mọi ánh mắt đổ dồn về cô ta rất ư là thân thiện... (ở cái xứ sở toàn chó, không thân thiện mới là lạ). Tôi ngồi im lặng - "biết nói gì đây"!...Tui nhìn cô gái da nâu, cô ta hôn, chụt… chụt… vô miệng con chó mấy cái liền… Thú thiệt tui muốn ói luôn, nhưng đành phải im thin thít chứ nói ra sẽ cho là "phân biệt chủng tộc" thì tiêu đời… Tui ngậm miệng, la lớn:
 
     "Này cô gái kia...! Tui là một thằng người đàn ông có máu; đang lên máu... Tui ngồi một đống chình ình sát bên cô, vậy mà tại mần răng cô không xoay mặt qua (hun) tui mấy phát cho tui... ngất ngư con tàu đi, vậy hử?”
                                   
                                          o0o
      Có tiếng đàn ông từ phía cuối xe:
     
    - Đại ca! Có chỗ trống, ra sau ngồi chung với đệ nầy...
       
     Tui nghe giọng nói tiếng Việt, thì tự nhiên trong lòng ấm áp chi lạ…! Hú vía…! Tui bật dậy đi liền chứ nấn ná ngồi gần bên cô gái da nâu một chặp nữa thì không những lên máu, mà còn trào máu họng chứ chẳng chơi... (Lúc nảy lên xe tui có chú ý tới anh chàng "da vàng" đẹp trai, có khuôn mặt, hiền... hiền... - cứ tưởng anh ta là người Hoa)...
     
     - Bộ chú em đang "hành quân" vai ba lô nặng trĩu...! Homeless hả?
     
     - Đại ca nhìn… là biết rồi còn hỏi - Cười!
     
     Tưởng nói giỡn chơi, ai ngờ chú ấy là homeless thiệt.
 
     -Chú em thường ngụ ở đường nào…?
     
     - Đã homeless, thì… nay chỗ nầy, mai chỗ nọ... nhưng không đói rách đâu đại ca, chỉ thiếu chỗ ở thôi. Mấy hôm nay bị bịnh cảm, ghé Bịnh Viện, xin thuốc... (miễn phí). Đời trai sá chi chuyện gió sương, ăn bờ ngủ bụi cũng đâu có chết ai…! Tý nữa xuống xe đại ca có thể "tiếp máu" cho đệ vài giọt nha đại ca; coi như là một kỷ niệm cho sự gặp gỡ tình cờ nha đại ca...
 
     Tự nhiên tui trở thành "Đại Ca"! Đã là đại ca thì phải rộng rãi với đàn em là chuyện đương nhiên thôi. Tui thật sự cảm mến chàng trai tính tình thẳng thắn nầy rồi!
 
                                                  o0o
     Ngồi trong quán ăn... Người thanh niên lôi từ trong ba lô ra nào là: Hình ảnh thời còn bé của anh ta, hình ảnh cha mẹ của anh ta (người cha mặc bộ đồ lính trận), giấy tờ tùy thân cha mẹ còn đầy đủ cả, có điều là hai vợ chồng họ đã chết từ lâu… Họ bỏ lại đứa con trai duy nhất của họ (sinh năm 1975) bơ vơ trên đất Mỹ ...! Từ đó, đứa con trai "mồ côi" dấn thân trên con đường phiêu bạt giang hồ, người con trai đã đi qua không biết bao nhiêu tiểu bang, và mần không biết bao nhiêu nghề bằng chân tay để nuôi thân! Có điều không hiểu tại sao anh ta trôi dạt về cái thành phố San Francisco nầy và trở thành người vô gia cư? Tui muốn hỏi nhưng lại sợ…!
 
     Anh ta nói với tui rằng: "đại ca đừng bao giờ nghĩ: homeless chỉ có một loại - có nhiều loại homeless với nhiều nguyên do… Người homeless phần nhiều là người da đen - người da đen cũng có nhiều bộ tộc da đen, họ cũng không ưa nhau lắm đâu…". Anh ta còn nói với tui rằng lúc lâm chung, người cha trăn trối: "Con hãy sống chân thật, tự lo cho bản thân và cười vang lên dù gặp bất cứ hoàn cảnh nào và con có nhớ tới ngày giỗ cha mẹ con cũng cười vang lên".
     
     "Cười vang lên…!”. Cười vang lên... ư!? Tui đã hiểu ý của cha anh ta gởi gấm!
 
                                          o0o
      Trời về chiều, nơi thành phố San Francisco nổi tiếng có nhiều người homeless trú ngụ trong nhiều thập kỷ qua… Bầu trời thê lương ảm đạm, mây mùa mưa mù mịt…, lũ lượt kéo nhau rãi đều trên các nẻo đường phố “tenderloin”! Bầy xe hơi lên đèn nối đuôi nhau lạnh lùng vội vã... Tui và người thanh niên bước ra khỏi quán, - một già, một trẻ nắm tay nhau thật chặt như tình cha con chứ nào có phải là đại ca đại kiết gì… Một già, một trẻ im lặng nhìn vỉa hè vắng tanh điểm vài ba cái lều nho nhỏ của người vô gia cư.
    
     Thằng đệ, với giọng bùi ngùi, nói:
      
     - … Thôi, cuộc vui nào rồi cũng chia tay, phải không đại ca?! Đệ cảm ơn đại ca cho ăn uống, và… - đệ sẽ nhớ mãi buổi gặp gỡ nầy. Đại ca đi về nhà đi, kẻo lạnh... Đệ cũng đi về đây...!
 
-         (…)
      
     - Ừ, đại ca về... Còn em (con) về nơi nao...? Tui muốn hỏi như vậy, nhưng chợt nhớ ra rằng: đã là một kẻ homeless thì nhà cửa làm chi có mà trở về… Tui đành mần thinh nhìn người thanh niên, đeo ba-lô lầm lũi bước đi… Bóng anh ta, xa dần... xa dần..., để rồi mất hút nơi cuối phố mà nghe lòng nặng trĩu…!
 
                                           o0o
     Tui nghĩ về chính bản thân tui… Tui ở nhà thuê nhưng nếu không may mà bị thất nghiệp, thì cũng đâu có khác chi một người homeless… Tui nghĩ về chú em sinh ra nơi xứ người, mang quốc tịch Mỹ Đế - một đất nước vốn tự hào - văn minh, đạo đức, chính trực và giàu mạnh nhứt thế giới… Thành đạt hay không thành đạt thì cũng đã được đất nước - nơi mà - không phải là quê cha đất tổ hay đồng bào ruột thịt cho tá túc bấy lâu nay.
 
Trang Y Hạ
San Francisco, 25. 2. 2015
 
*Có “Homeless Services Center Volunteers…”. Tuy nhiên chỉ đủ chỗ ăn ở cho phụ nữ & trẻ em…!
 
   “Trong một xã hội đầy rẫy sự gian đối, cất lên một tiếng nói thật là một hành động cách mạng”. (Goerge Orwell).
 

    

 



   
 
    
 

  •  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét