Thư viện

14/1/18

Bóng Người Xưa





Bóng Người Xưa

Buổi anh về gió đưa hơi qua ngõ
tóc bồ hóng vuốt nếp đẹp đường ngôi
hàm răng trắng mỗi khi anh nói cười
bộ quần áo chỉnh tề nhìn thiệt bảnh

vóc tướng-tá anh bước đi kiêu hãnh
kể từ ngày sử lịch cách xa nhau
kể từ khi anh vội vã xuống tàu
em vô vọng gào bên hàng rào sắt

tàu ra khơi lòng em đau như cắt
phút chia ly sao lạ tới như vầy
em trở về gom góp tuổi tương lai
vui với núi quanh năm vùi mưa nắng

hăm mấy tuổi đời ni cô thầm lặng
không đi tu dạo tiếng mõ đêm đêm
nhan sắc mòn theo tiếng dế ngoài thềm
óc mường tượng nơi niết bàn sung sướng

không lấy chồng người đời cho rằng bướng
nếu lấy chồng thì biết lấy ai đây
bông mai vàng còn giấu kỹ chưa phai
vẫn tỏa sáng giữa tim em tội nghiệp

hoàng hôn rọi vô hồn em chết khiếp
hơi thở dài rung vách lá anh ơi
mặt trời đen bầy ma quái lên ngôi
loa vạn tiếng xoáy sầu vô tâm não

sợi tuổi xanh nghiêng mình ghì dáng lão
lá thư già nức nỡ mực màu phai
đài ân tình đẹp lộng lẫy còn đây
khi rạng rỡ lúc âm u dằng vật

buồn gì hơn rừng chiều mưa lất phất
mơ dư ra ngập ngụa bốn phương trời
chưa bao giờ em vơi bớt sầu vơi
lời nguyện cầu xin cho anh hạnh phúc

xưa anh nói em là tiên hiền thục
sao bây chừ nhan sắc đọng mưa ngâu
màu sương cũ với sương nay một màu
giá lạnh chừ giá lạnh hơn thuở trước

em bước tới chỗ hẹn hò chung bước
môi cười duyên lãng mạn nắng trốn chiều
lòng tự hào rằng mình đã được yêu
yêu say đắm và yêu không tiếc nuối

hồn kỷ niệm ướp mặn thân hạt muối
gừng già cay làm nước mắt em rơi
anh an bình nơi ấy một góc trời
ôm dĩ vãng em nghe lòng ấm áp

đã qua rồi con tim thời bão táp
đã qua rồi thời áo trắng mơ hoa
với tình yêu trong em vẫn mượt mà
trời đất chuyển "cây mùa xuân..." lại nở

gió xuân nhẹ lật từng trang thư nhớ
con tàu đau rẽ sóng lướt ra khơi
đưa anh đi đi biệt tận phương trời
chết hay sống làm sao mà em biết

em yêu anh không nghĩ rằng thua thiệt
lửa tình nung thôi thúc tâm quắt quay
thời gian trôi lòng vướng mảnh hình hài
đường xuôi nẻo lối về không chung ngả

bàn tay chì nâng niu màu vàng lá
ủ tim em chẳng hờn trách anh đâu
buổi tang điền trời đất cũng nát nhàu
không khế ước thiệt thòi em ráng chịu.

Trang Y Hạ
San Francisco - 2008









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét