Chiều Sương
Sương chiều
lắng xuống dòng sông
Dakbla đứng gọi
thinh không... thinh không vọng
sầu
nước trôi
còn luyến nông sâu
dấu chân em bước
trên cầu... trên cầu còn đây
vẫy tay
nhòa bóng truông mây
ba lô giấu hết
thơ ngây... thơ ngây một thời
ngày đi
trốn biệt nụ cười
trăng non nghiêng dáng
như rơi... như rơi xuống
dòng
lưng cầu
có vẻ cong cong
phút giây nằng nặng
trong lòng... trong lòng ngổn
ngang
từ đi
vào chốn xa ngàn
trĩu vai món nợ
sa tràng... sa tràng chiếc
thân
trái xinh
Tân Phú ngại ngần
Phương Hòa lúa chín
bao lần... bao lần đợi nhau
ngọt ngào
mộng hóa xanh màu
rừng hoang sơ gọi
thuộc làu... thuộc làu tuổi
tên
giòng đời
bao nỗi chông chênh
sương chiều cúi mặt
nghe mênh... nghe mênh mông
buồn
chân trời
núi chắn, mây cuồn
xương da níu giữ
gió hùn... gió hùn hụt xô
chiều say
dậy sóng sông hồ
rừng khuya nhìn chiếc
lá khô... lá khô giật mình
em tư lự
suốt viễn trình
tiễn đưa - còn lại
một mình... một mình trời
tây
phong lan
từ buổi sầu lây
tang bồng vận buộc
tháng ngày... tháng ngày khó
quên
(...)chân trời
Trả lờiXóanúi chắn, mây cuồn
xương da níu giữ
gió hùn... gió hùn hụt (...)
đọc, không thể dừng lại, không thể ngưng nghỉ, mạch cảm xúc tuôn chảy như thác, bốc cao cuồn cuộn...điệp cấu trúc các khổ thơ, điệp ngữ trong mỗi câu thơ cuối như đẩy cảm xúc ngày một lên cao, tràn ra lai láng, hòa cùng âm điệu nhịp nhàng, nhấn giọng như giai điệu một bài dân ca,...Tất cả hòa quyên làm nên cái đặc sắc, tuyệt vời cho bài thơ...Hồi ức, thực tại cứ đan xen, trong dòng suy nghĩ, cũng nhịp nhàng xoắn chặt vào nhau...Cảm ơn tác giả Hạ Trang Y!
Xin cảm ơn lời bình cho bài thơ. Chúc sức khỏe!
Trả lờiXóa