Lá Thư Viết Trong Đêm
Thơ Trang Y Hạ
Tao đã mấy lần…
ngồi xem phim “Cầu Sông
Kwai”!
của một thời thế giới chiến
tranh.
thương cảnh “tù binh” quân
Anh,
vắt kiệt sức người, làm ra –
cây cầu bằng gỗ.
sương lam chướng khí, thật
là gian khổ
sông mùa khô,
lộ bãi cát trắng tưng.
nắng như thiêu như đốt cánh
rừng,
trên từng khuôn mặt da trắng.
đêm lạnh thấu xương – thiếu
chiếu, thiếu chăn…
tù binh quân Anh cúi đầu thầm
lặng.
làm cây cầu cho quân đội Nhật!
người thiếu tá chỉ huy tù
binh quân Anh,
vị sĩ quan khôn ngoan và
kiên cường – thật!
giữ phong cách quân đội
hoàng gia.
người đại úy coi tù người Nhật
không bằng lòng – nhịp độ
làm việc
kỷ luật vị thiếu tá, không
tha…!
vị thiếu tá quân Anh ung
dung, thật thà,
đi vào “chuồng cọp”!
tù binh quân Anh như rắn mất
đầu.
ngồi lặng lẽ giữa đêm thâu
họ đồng lòng: lơ là công việc.
huynh đệ chi binh – quả là
thắm thiết!
người đại úy quân Nhật – dù
tàn ác, khắc khe,
cũng còn chút lương tri và
hiểu biết…
vị thiếu tá được thả ra, tiếp
tục chỉ huy công việc.
hoàn thành cây cầu!
mồ hôi, máu, nước mắt, thấm
mãi đến nghìn sau.
những đau thương, và khổ nhục
nát nhàu:
không thể nào so với người
tù “cải tạo”!
ngày “giải phóng miền Nam” –
như cơn bão.
người Nhật, người Anh,
dù sao – da họ – cũng khác
màu.
đối xử như thế, có thể gọi
là: có tình, có lý…
hai miền Nam, Bắc – đồng
bào, ruột thịt.
trả thù: “bọn đầu hàng” như
người mất trí.
thu đất, thu nhà, ép vợ, đuổi
con…!
dồn “bọn ngụy bán nước” đi
vào ngõ bí.
– “lao động là vinh quang”.
chửi bới, đánh đập, chết
đói, khát khô
đồi thấp, đồi cao, xác vùi lấp
– hoang mồ!
cầu sông Kwai – cây cầu gỗ.
dù cho gãy đổ,
cũng là “chiến công”!
Kwai, dòng sông
đi vào lịch sử.
tao chưa một lần đến đó nhìn
thử.
ngày nay là: cây cầu sắt – Địa
Danh.
từng nhốt tù binh Anh, một
thời thế chiến.
tao hẹn một ngày, đến đó –
thăm viếng.
tao hẹn một ngày đẹp trời sẽ
đến Thái Lan.
trước: một chín bảy lăm – vẫn
còn nghèo nàn;
nghèo hơn miền Nam cùng thời
gian đó,
họ đã vượt qua gian khó.
hóa rồng, hóa hổ – tiến bước…
đất nước “anh hùng” – vì sao
mãi trượt?!
mầy mới thật là: có phước!
đứng thẳng lưng – suy tư
trên cầu…
mầy có nghe: núi cao tịch mịch:
vọng đau thương chảy trong hồn
người lính?
bánh sắt nghiến đường ray
đoàn tàu đi qua…
mầy có nghe tiếng nấc của hồn
ma
chết oan trong cuộc chiến!
khúc quân hành và nỗi nhớ
quê biền biệt!
tao cảm ơn mầy!
đã ngồi xuống, bên vệ đường
mà viết.
viết dùm tao, mấy vần thơ:
xót người đồng cảnh.
những người lính năm xưa – mồ
hoang mả lạnh.
những người lính bất hạnh –
mãi nhớ quê nhà!
tao nhìn lại tao, lính già
quả thật xót xa
viết lá thư cho mầy – từ
phương trời lạ hoắc!
Trang Y Hạ
Gửi thằng Út, (Tây Ninh)
người Nhật, người Anh,
Trả lờiXóadù sao – da họ – cũng khác màu.
đối xử như thế, có thể gọi là: có tình, có lý…
hai miền Nam, Bắc – đồng bào, ruột thịt.
trả thù: “bọn đầu hàng” như người mất trí.
thu đất, thu nhà, ép vợ, đuổi con…!
dồn “bọn ngụy bán nước” đi vào ngõ bí.
Cảm ơn cô giáo san sẻ...!
Trả lờiXóa