Thư viện

13/2/19

Thơ Trần Tử Ngang

Tượng Trần Tử Ngang



Thơ: Trần Tử Ngang

“Làm thơ để gởi tấm lòng vô thiên cổ chứ không phải lưu  danh nhất thời” Trần Tử Ngang (陳子昂661-702)


Tôi thích bài thơ: Bạch Đế Thành Hoài Cổ của thi sĩ Trần Tử Ngang. Bởi ông tới Thành Bạch Đế - ông hỏi cư dân gốc địa phương để tìm về thời quá khứ vàng son của Thành Ba Tử, của đền đài Hán vương cung, của cung điện nhà Chu, của giang sơn nhà họ Vũ… Thành Bạch Đế ngày nay vẫn còn giữ tên tuổi. 

Tôi thì cũng nhớ về thành xưa, nước xưa. Nhưng tất cả đều thay tên, đổi họ. Và buồn hơn là sống lưu vong nơi xứ người! 

Bạch Đế Thành Hoài Cổ

Nhật lạc Thương giang vãn,
Đình kiêu vấn thổ phong.
Thành lâm Ba Tử quốc,
Đài một Hán vương cung.
Hoang phục nhưng Chu điện,
Thâm sơn thượng Vũ công.
Nham huyền thanh bích đoạn,
Nham huyền bích lưu thông.
Cổ mộc sinh vân tế,
Quy phàm xuất vụ trung.
Xuyên đồ khứ vô hạn,
Khách tứ toạ hà cùng.

Dịch nghĩa

Trời lặn, sông Thương xuống chiều
Dừng chèo hỏi phong tục địa phương
Thành xây trên nước Ba Tử cổ
Đài trong cung vua Hán xưa.
Cõi ngoài có còn trong đất nhà Chu
Núi sâu còn nhớ ơn vua Vũ
Núi cao vách xanh đứt đoạn
Đất hiểm trở, nước biếc chảy qua
Cây cổ thụ như mọc trong mây
Cánh buồm ra khỏi sương mù
Đường sông còn dài vô hạn
Ý người ngồi trong thuyền chưa dứt.

Ở Bạch Đế Thành Nhớ chuyện Cũ

Sông Tương cạn nắng chiều tà
Ngưng chèo phong tục hỏi qua xóm làng
Cổ thành Ba Tử miên man
Rêu mờ bụi phủ lạnh tràn Hán cung
Đất Chu còn đó một vùng
Công lao vua Vũ tỏa khung trời đầy
non cao đá biếc trông mây
Sông xanh đất hiểm tháng ngày chảy qua
Mây tầng lẫn với cây già
Cánh buồm thấp thoáng lướt ra sương mờ
Đường sông thăm thẳm tiêu sơ
Người ngồi suy tưởng lặng lờ nước trôi!

Trang Y Hạ - Dịch thơ
San Francisco






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét