Đường Lâm
Đường lâm lạnh gió xô hòn
đá lăn vô hẻm mưa mòn mỏi mê
chần chừ giục giã câu thề
núi hoang ẩm mốc tỉ tê kiếp
rừng
nai ngơ ngác ngó sau lưng
cỏ non quên nhận ra từng bước
chân
ải xa gió hú mây vần
vũ gieo đất nở bao lần hồi
sinh
chốn đông rớt lẻ loi mình
người còn sớt chút ấm tình
còn chăng
đưa tay sờ độ nếp nhăn
hoa thời gian trổ muộn mằn dẫu
sao
cũng là ấm lạnh lúc nào
nguyên sơ hồn mộng vận vào
ái ân
mưa cầm núi giữ thưa rằng
viền quanh hốc mắt xót trần
gian qua
luân hồi cánh cửa mở ra
mõ khuya phổ độ hằng nga giật
mình
mắt mờ tai ngãng cầu kinh
thân ngồi đầu sóng yên bình
nơi đâu!
Trang Y Hạ


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét