Thư viện

7/12/19

Lá Thư Không Thể Nào Em Viết Hết




Lá Thư Không Thể Nào Em Viết Hết

Em vẫn biết
Anh còn ngồi viết những câu thơ
tả hàng lông mi của em cong vút
hàng lông mày chưa thấm màu chì

mắt em long lanh hạt nhãn
mắt em gờn gợn sóng hồ thu
mắt em là cửa sổ cho anh tự bơi trong màu mắt ấy

môi em hình trái tim mọng đỏ
hai má hồng - duyên dáng
lún đồng tiền
răng em trắng đều điểm chiếc răng khểnh
mũi em dọc dừa nổi bật trên vùng trán rộng
cằm em thanh mảnh dễ thương
tất cả những gì anh tả đều nằm trên khuôn mặt trái soan

đêm sắp cạn rồi anh ơi
anh hãy ngủ đi cho câu thơ tròn trịa
ngày mai thức dậy vẫn thấy mọi chuyện như ngày hôm qua
anh lại vác cuốc ra đồng
chiều về ngắm hàng lông mi của em treo trên đọt dừa
trăng sẽ tròn  
trăng nằm trên sóng biển

vùng đất quê mình mỗi ngày mỗi bịnh
căn bịnh mãn tính
thuốc giả, thuốc độc
chữa hoài không bao giờ hết

đất ruộng lở lói
đất ruộng rạn nứt đổ xuống lòng sông
anh cùng em mỗi người mang một vết nứt
vết nứt nghèo đói

anh và em mãi lẩn quẩn từ nhà ra đồng
màu phèn óng ánh hơn màu lúa chín
trái cây cũng biết lớn tập thể
người nông dân trở thành - (y tá, bác sĩ)
cây trái… cam phận ở tù
trông mùa nước nổi hơn trông mẹ đi chợ

em viết thư cho anh từ phương trời xa lạ
hàng lông mi của em thẳng băng chứ không cong vút
hàng lông mày của em đã ngấm màu chì
nhìn đời nằng nặng

đã lâu rồi em không nói tiếng - của me, của cha
đã lâu rồi em không hát - điệu lý, điệu hò…
đã lâu rồi em không mặc chiếc áo bà ba
đã lâu rồi em không nghe tiếng bìm bịp kêu chiều
(và còn nhiều thứ đã lâu)

con quốc kêu sương nơi em ở nhiều lắm
nơi em tới cũng là đồng quê yên lặng
xa xa là những ngọn núi mây phủ mỗi khi nắng nhạt
em nhìn về hướng núi
bên kia núi - em nghĩ là anh đang chờ em
em cảm ơn núi chắn tầm mắt
để không - thấy cha mẹ - thấy anh
em trang trí hình ảnh yêu thương trên vách trái tim

em nhớ tà áo dài trắng tinh ngày em lên trung học
anh chèo xuồng đưa em qua sông
đưa em đi học - rồi anh đưa về
(sang sông nhưng em thề sẽ không... sang sông)
vậy mà…
em bỏ anh một mình nơi đồng quê yên ắng

mắt em đứng tròng
mất đi màu đen long lanh hạt nhãn
môi em thâm sì
má cũng hết lún đồng tiền
chỉ còn lại một khuôn mặt người
một khuôn mặt của dĩ vãng

đất ở chốn nầy
em nằm - lạnh lắm anh ơi
em nhớ mùi hương của những lần giỗ ông bà
nơi quê cũ anh có cảm nhận ra rằng
em nhớ anh lắm không
nhưng… mà thôi
em không là em của anh nữa rồi

những lá thư em viết và em giấu ở trong lòng
qua tháng năm nơi phương trời cô đơn
không một ai đọc được kể cả chồng em
em sẽ đọc một mình trong tăm tối
người hàng xóm nằm cạnh em
em nghĩ họ sẽ không nghe lén khi em đọc thư
họ có phải là đồng hương hay là người nước khác

em hy vọng một ngày em sẽ trở về
về ở trong chiếc bình nho nhỏ
anh có thích…
ôm cái bình nho nhỏ đó không anh!

Trang Y Hạ















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét