MẤY ĐOẠN THƠ THIỀN
THIỀN, tức là gọi TÂM về nguyên quán.
Trang Y Hạ
Vườn Xuân
Xuân khoác vai xuân,
Lần vô vườn cũ.
Chỉ nửa nụ cười,
Vén màn che phủ.
Cục Đá
Hòn đá ngủ yên,
Ấm ở túi quần.
Xảy ra điều thiêng,
Mặt mày sưng sưng.
Đổi
Đứng gió trời gay,
Cây rung gió đổ.
Cây xúi gió lay,
Lá nằm cười khổ.
Con Ong
Con ong quên hơi mật,
Lạc quẩn hỏi nẻo về.
Hoa rụng đau lòng đất,
Hoa khép nẻo sơn khê.
Biển Động
Ngư phủ nhắm mơ màng,
Thuyền rung bầy cá kéo.
Hủ gạo nằm sấp réo,
Mở mắt thấy biển im.
Nửa Đêm
Sư ông tắm tối,
Giống ngủ mỏi mê.
Ếch kêu tội lỗi,
Ở đâu vọng về.
Vũ Môn
Cá vượt vũ môn,
Hỏi rằng: đã giác.
Mặt cá phờ phạc,
Thưa: sông tỏa mùi.
Trang Y Hạ
LỜI GIÓ MƯA
Trong Hán Tự: Chữ “TỰ & ĐẠI”
thành chữ “XÚ”. Nghĩa là (hôi thúi). Người mà có tính: Tự Cao Tự Đại, Ngạo Mạn…,
sẽ tỏa ra thứ mùi hôi thúi rùm trời, không một ai chịu nổi…! Chữ Hán thật là
thâm sâu! Thơ “Ý Thiền” là tôi thẩm thấu được từ vị Sư Ca của tôi từ nhiều năm
qua!
Một đệ tử hỏi Thiền sư Nhật
Bổn: Phật tính là gì? Thưa thầy! Vị thiền sư trả lời: “Con mèo trèo lên cây cau”!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét