Sợ Bà Thơ Cằn Nhằn
Trang Y Hạ
Tình là chi hỡi thế gian
Câu thề sinh tử đa mang một đời
Lý
Mạc Sầu
Tao và mầy buông súng
lên rừng, làm thân trâu
may giữ được cái mạng
văn thơ - vứt nát nhàu
quay một vòng sử lịch
đời tàn trong âm u
chờ “thăm nuôi” mỏi mắt
thân cách trí - thân tù
mầy qua nơi xứ lạ
dò dẫm vùng văn chương
mần thơ tình vụng dại
vớt vát… là lẽ thường
cơm no nhớ súng đạn
lau chùi… nghĩ nàng thơ
vần họa đưa ướt át
dù dụ rắn cũng phờ
tiếc một thời xung trận
tiếc trai tráng chúng mình
trâu già - chừ khô khốc
rắn, con nào rất xinh
thân tao đang lúng túng
chạy gạo tới lòi đom
bữa sáng lo bữa tối
được nghe chửi om sòm
nghĩ thương đời thất bại
tao tập tành mần thơ
câu thơ tình gượng gạo
bởi bà thơ bơ phờ
suốt ngày ở ngoài chợ
kiếm từng cắc từng đồng
mấy đứa con ốm nhách
ngồi ngó trời mênh mông
ráng cày - mong khấm khá
ngồi lục lại thơ văn
tấm thân già lọm khọm
sợ, bà thơ cằn nhằn
mầy còn sức thì viết
viết thư tình cho hay
gởi về tao đọc với
cho tiêu hết tháng ngày
răng tao chừ rụng sạch
hai hàm - bà thơ cho
nhai, tuổi già còn lại
nhai, trăng xưa hẹn hò
chỗ tao chừ nước cạn
chỗ tao chừ đất mòn
trong vòm trời hữu hạn
nàng thơ cũng héo hon
Trang Y Hạ - SF - 2008
Tặng: Hoan Trần Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét