Thư viện

23/5/20

Ký Ức Đổi Màu

Phi Trường Phượng Hoàng DakTo, KonTum


Ký Ức Đổi Màu

Phạm Minh Tuấn 

Nắng tháng Năm nung đỏ cành phượng vĩ
Hạt mưa đầu mùa đỏng đảnh đợi ai
Ngỡ phố xưa còn đó một gót hài
Với gã khờ chờ hạt mưa tháng Sáu.

Thời gian qua mau ký ức đổi màu
Giờ kỷ niệm xưa phủ lên màu tóc
Ai đã đi qua hè xưa quán cóc
Thương từng rá rụng, tiếc bước chân về.

Ai thương ai còn chưa tỏ tình quê
Ai giận ai còn chưa tường nhân cách
Ai cứ đi tìm cả đời nhặt nhạnh
Rồi vẫn nợ ai nợ mãi bao năm?!

Mưa tháng Năm tiếc nuối lặng thầm
Ngỡ ai quay gót ngày xưa cũ
Ai giờ như cánh chuồn ngày mưa rũ
Chờ bao giờ trở lại tháng Năm xưa?!

Phạm Minh Tuấn
20.5.2020

Lời Gió Mưa

Trang Y Hạ

     … Như một lời nguyền của tạo hóa. Mùa chuyển – đôi lúc rầm rộ, đôi lúc âm thầm quay về với cõi nhân sinh mang theo biết bao nồng ấm, tha thiết, dịu êm… Và cũng có - dằn xé trong từng kỷ niệm mà người xưa cho tới người hôm nay luôn mang trong hồn nỗi thổn thức; nỗi thổn thức tháng năm với cơn mưa đầu mùa nhẹ nhàng mát rượi, nhưng u hoài nhớ về vùng kỷ niệm của từng gót chân “đỏng đảnh đợi ai”, đợi “gã khờ”, trốn cơn mưa mùa tháng sáu dưới hàng hiên, ngắm mái tóc, ngắm tà áo dài vương vương từng hạt mưa… Một gã khờ dễ thương biết bao!

      “Hạt mưa đầu mùa đỏng đảnh đợi ai”

     … Cứ vậy, dòng thời gian thản nhiên hay vô tình lướt qua, bỏ lại đời người xưa trong “kho tàng” ký ức – “ký ức đổi màu”! Theo nhà triết học Krishnamurti “Ký ức là nỗi sợ hãi”. Ở đây không sợ hãi mà là “hạnh phúc” dĩ vãng… Dù đổi màu nào cũng lắng đọng trong “nguyệt lạc” giữa đêm lạnh, một sự hoán đổi rất hữu tình để cho kỷ niệm ùa lên tóc; cho mây trắng bay dẫn theo từng bước chân lãng tử dẫm lên chiếc lá rơi ven đường – âm thanh dội vô lòng – quán nhỏ không còn vang tiếng nhạc trên đường về – bởi tiếng nhạc lòng đã ngấm ở trong tim.

     … Suốt một đời “nhặt nhạnh”. Ai thương, ai giận – đó là thuộc tính của - tình người, tình yêu, tình bạn hữu và người thân… Bao thứ tình đó được chắc lọc qua thời gian. Ai, ai xứng đáng  “ngự trị” một cách huy hoàng trên những thứ tình đó… Đó là phải đi tìm “nhân cách”. Nhân cách quyết định đời người và xã hội, không nhân cách tất cả mọi sinh hoạt, mọi hệ thống đều rối loạn.

     “Ai giận ai còn chưa tường nhân cách”


     ... Rồi tháng năm trở về, không phải trở về với những cơn mưa mùa hạ làm ướt áo ai bây giờ. Tháng năm trở về với tất cả cơn mưa từ những mùa mưa trước – cũng với mưa tháng năm và gót hài bước qua vỉa hè có lá rơi theo từng giọt mưa, đồng thời cũng có tiếng thở dài nuối tiếc của người năm cũ. Con chuồn báo mưa, con cuồn buồn vì cơn mưa, đó là luân hồi không biết mệt mỏi của thiên nhiên.


     "Ai giờ như cánh chuồn ngày mưa rũ"

     … Tình yêu không chỉ đơn thuần là tình yêu giữa trai gái. Tình yêu phải lồng vô mọi cảnh vật từ thiên nhiên cho tới quê hương, đất, nước và truyền thống… Nội tâm là chất men làm dậy lên tất cả thứ tình yêu đó! Cuộc sống vốn - có vui, có buồn, có sống có chết… Hiểu sao cũng gom lại trong một đời người. Đời người như Nhậm Ngã Hành, lúc bị cầm tù mười năm dưới đáy Tây Hồ, nói “Một khi con người muốn sống phải tìm một lý do để mà sống”.

     Mượn tên tác phẩm truyện dài của nữ nhà văn Pháp Francoise Sagan “Bonjour Tristesse: (Buồn ơi chào mi). Tạm dừng!

Trang Y Hạ



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét