Thơ: Diễn Ngâm
Tám
bài Thơ: Trang Y Hạ
TRỞ
LẠI RỪNG XƯA
Trang
Y Hạ
Anh
trở lại rừng xưa ngày tháng một
em
sẽ dành trong cây nụ mai vàng
thời
gian rộng cho mấy ngày mai mốt
và
con đường rợp bóng dạo thênh thang
anh
trở lại tháng hai mùa dọn rẫy
em
sẽ dành cho anh miếng đất màu
hãy
xuống giống cho hạt xuân chắc mẩy
trên
đỉnh đồi hai đứa nắm tay nhau
anh
trở lại tháng ba rừng trở gió
giông
mây mưa kéo trời đổ ầm ầm
đèn
khuya lắng một em ngồi vò võ
nghĩ
về anh có miệng cũng như câm
anh
trở lại tháng tư đường trơn lắm
lúa
lên xanh dòng sông chảy đục ngầu
con
suối nhỏ khi xưa anh vẫn tắm
cỏ
đôi bờ xanh ngắt chẳng thấy đâu
anh
trở lại tháng năm mưa đang lớn
khói
sương lan lấn lướt ánh mặt trời
rừng
hoa nở măng le nhìn rau dớn
tủi
thân em còn thiếu mỗi anh thôi
trời
tháng sáu mưa dầm chim biếng hót
lửa
reo vui em cứ ngỡ anh cười
tim
em đếm giọt mưa rừng nhỏ giọt
anh
có nghe tiếng vọng tuổi hai mươi
rồi
tháng bảy chuyển mình hoa bắp trổ
hoa
bắp bay hớn hở gặp tri âm
kỷ
niệm cũ - chợt trong lòng xấu hổ
nụ
hôn mê lời âu yếm thì thầm
tháng
tám đợi anh về gom thu rớt
lá
hoe vàng lót đệm ngắm chân mây
đầu
em gối tay anh nghe từng đợt
sóng
từ trong lòng đất dội tháng ngày
anh
trở lại tháng chín cùng em nhé
sông
còn đầy - lá thắm mục anh ơi
hồ
xanh sóng hòa mây xanh như vẽ
bức
tranh thêu nghìn nốt nhạc không lời
anh
trở lại tháng mười dốc đèo nắng
cơn
gió mùa lãng đãng lướt rừng hoang
ngày
lên rẫy kỷ niệm gùi vai nặng
dấu
chân em từng bước vọng lỡ làng
tháng
mười một em vẫn ngồi ngong ngóng
màu
diêm sinh đổ xuống rạn thân đời
đông
về hỏi cớ chi em áo mỏng
anh
nơi đâu mãi biền biệt xa khơi
tháng
mười hai trăng gục đầu cổ tháp
còn
em ngồi gọi mãi một tên anh
hư
vô cõi - vọng từng lời ấm áp
xuân
sẽ về cho màu lá thêm xanh.
Trang
Y Hạ
Hoa
Quỳ Bên Sông DakBla
Trang Y Hạ
Giọt
sương chiều lơ lửng vẽ mặt sông
đêm
khuya lắng phù sa từ giã nước
người
biền biệt có khi nào dừng bước
nổi
cồn lên lòng sông thắt mùa trôi
bậu
còn ngồi xõa tóc ở trên đồi
se
se lạnh vuốt dung nhan đằm thắm
hoa
quỳ rựng một rừng vàng thăm thẳm
nét
kiêu sa lộng lẫy điểm chiều hoang
hoa
quỳ lay gọi nắng dẫn lên ngàn
ngây
thơ gọi gió lùa rung bím tóc
hoa
cố nở bên triền đồi đá trọc
kỷ
niệm trôi về quanh quẩn bên chân
bậu
mãi ngồi bên sông đã bao lần
màu
hoa bắp trắng khung trời mơ ước
bậu
có tới lối cũ mòn mấy lượt
bóng
người xưa - sót lại bước vấn vương
hoa
quỳ quay vùng thế sự nhiễu nhương
mây
xuống thấp dang tay ôm khói núi
dáng
kiêu kỳ dựa rừng thêm buồn tủi
sông
nhớ nguồn chảy ngược phía xa xa
bóng
trăng rơi ấp ủ bóng vàng hoa
lời
tình tự trào dâng ghì mấy nhánh
mùa
nguyệt lạnh tiếc thân tròn vành vạnh
đổ
nghiêng nằm hiên vắng lá rơi bồi
sông
một dòng chảy qua tim mãi trôi
hoa
một kiếp nở đợi chi tàn héo
nghĩ
thương ai suốt một thời lẽo đẽo
con
bướm vàng bay lượn tới phương nao!
Trang
Y Hạ
Hoàng
Hạt Bay
Nằm
thiêm thiếp du hồn văn thơ cũ
lật
từng trang thư viện bới nông sâu
ngâm
ảo giác linh thiêng ngàn sương phủ
hoàng
hạt bay về nghĩ ở trên lầu
hoa
diễm lộ úa dung nhan lận đận
khói
thiên đường mòn cõi niết ngu ngơ
mây
nghiêng bánh nghiền nỗi đau bất tận
Nguyễn
Du ngồi trông râu tóc bạc phờ
thơ
nổi sóng Hàn Giang dìu Bùi Giáng
bước
lên thuyền chở lục bác đi rao
rót
hiu quạnh nhâm nhi thời quên lãng
khùng
điên đâu múa bút tới thiên tào
ma
giả chết xé chiều thăm cổ mộ
sách
thánh hiền rõ chữ gáy chưa bong
nguyệt
nga thức cằn đêm câu kinh khổ
đất
khi trồi khi sụt đáy lưng còng
chim
ngủ gật ớn cành cây giống ná
giấc
thanh bình ngáy giữa đống gươm đao
ông
bà táo giỡn nhây cười khoái trá
củi
vài thanh ngún sưởi gió mưa vào
khổ
ải dẫn dạo một vòng hoa giáp
bầy
thú hoang đeo bám tuổi trêu người
nguyên
thủy rừng trụi trơ dòng khô ráp
lòi
châu thân trông chẳng giống đười ươi
lông
mi liếc chòm râu cười nửa mắt
kẻ
hậu sinh có tô điểm cho đời
so
đo chuyện ngắn dài mưa rây rắc
lá
đu cành đâu cầu gió để rơi
câu
lục bác Nguyễn Du mời Bùi Giáng
Hà
Tĩnh nâng hơi rượu thấm Quảng Nam
ca
dao vắt đất trộn trời viên mãn
hoàng
hạt bay vương vướng lụa tơ tằm.
Trang
Y Hạ
Uống
Rượu với Thúy Kiều
Cạn
ly rượu thấm Thúy Kiều
men
cay chếnh choáng bóng chiều bậu ơi
trùng
dương xanh suốt một đời
còn
ta trắng rợn khung trời vì sao
sử
dòng dẫn bậu lao đao
mõ
khua Vô Tích thét gào gọi tên
ngước
mây đá dựng chênh vênh
cúi
đầu một lũ kền kền vây quanh
từ
ta nhịp khúc quân hành
nghe
kinh bậu hát lá xanh nghẹn ngào
tháng
ngày rượt đuổi xôn xao
gió
sương bạc thếch áo bào máu rơi
trận
tiền thua thắng lẽ trời
ta
không trách bậu một lời cũng không
con
chim đứng hót trong lồng
con
chim trốn lạnh mênh mông xứ người
cạn
vò cảm tạ bậu cười
sắc
hương còn đượm hoa tươi thuở nào
giọng
đờn lúc thấp lúc cao
lòng
vui chở nặng biết bao nhiêu tình
nâng
ly tràn cả vô hình
bóng
xưa trong cõi u minh chập chờn
còn
gì tính toán thiệt hơn
đoạn
trường sổ cũ giận hờn ai đây
chiến
hào rã rích mưa vây
bơ
vơ đứng giữa thành tây gục đầu
thoảng
xa có tiếng vó câu
ly
nghiêng chai ngã cơn sầu vội tan.
Trang
Y Hạ
San
Francisco
Món
Quà Cho Cháu Ngoại
Trang
Y Hạ
Ông
nghĩ rằng - cháu sẽ được sinh ra
nhưng
không phải - lúc nầy - điều dễ biết
mẹ
của cháu còn - so đo - hơn thiệt
còn
tính lui, tính tới - cái sự đời
lấy
chồng sớm, sao nỡ bỏ cuộc chơi
chuyện
học hành và sự nghiệp phía trước
lập
gia đình - hễ muốn là có được
thời
văn minh đâu cần phải lo ăn
ông
bà xưa lam lũ mảnh đất cằn
dòng
suy nghĩ, từ: cái cày, cái cuốc
đông
con cháu để có người thân thuộc
lập
gia đình, thật sớm - gầy tương lai
của,
là con - đông đúc nở mặt mày
mạnh
dòng họ hãnh diện đời - khoe mẽ
xưa
đặt đâu - con ngồi không cãi lẽ
hỉ…,
chưa sạch đã năm bảy mặt con
ba
mươi tuổi nhan sắc đã héo mòn
thân
thể nhược như người già sáu chục
lúc
nhúc con thiên hạ bảo: có phúc
phúc
thấy đâu - đói dốt phủ sương mù
buổi
kim tiền thưa thớt những tiếng ru
chạy
sút cẳng theo những điều cao vọng
thời
"vi tính" đông con như: tội trọng
tự
xe dây cột chặt quãng đời xanh
ông
bây chừ: thuyền rách, biển tròng trành
nuôi
các con, suốt một thời - ói máu
bão
nổi - không hy vọng - thấy mặt cháu
ông
âm thầm để lại: “một món quà”!
quí
hóa gì - ngoài những - văn, thơ ra
ngồi
chắc lọc từ cảnh đời gấu gó
thơ
tựa máu, chảy trong đêm vò võ
mọt
thời gian đục rỗng tấm thân tàn
ông
về trời - niềm hy vọng chứa chan
cháu
dưới đất ngâm nga câu thơ Việt
dòng
lịch sử, quyện ca dao bất diệt
vun
bón từng cội rễ cõi trời Nam!
Trang
Y Hạ
San
Francisco - 2011. Đợi tới năm 2018 - con gái đầu lòng mới cho đứa cháu ngoại.
Bài
Thơ Con Cóc Quá Hay
Trang
Y Hạ
Con
Cóc trong hang
bao
năm êm ấm!
kẻ
lạ dọa giẫm…
con
Cóc nhảy ra
bỏ
đất, bỏ nhà
buồn
không kể xiết!
con
Cóc nhảy ra
nhìn
trời tha thiết…
con
Cóc ngồi đó
ngơ
ngác nguyện cầu
con
Cóc ngồi đó
không
biết bao lâu…
con
Cóc nhảy đi
tha
phương cầu thực
đêm
nằm ray rức
thương
nhớ nhà xưa!
cầu
cho nắng mưa
bốn
mùa hòa thuận
tìm
về cố quận
ai
có nhận ra…?
xa
cách mẹ cha
thật
là có lỗi
cúi
đầu tạ tội
làm
thân ly hương!
Trang
Y Hạ
Lụa
Mã Châu *
Từ
khi cuốn ngọn tang điền
sợi tơ óng ánh bậu viền quanh thân
ngẩn ngơ qua lại đôi lần
tiếng thoi đưa vọng mấy tầng không gian
sợi tơ óng ánh bậu viền quanh thân
ngẩn ngơ qua lại đôi lần
tiếng thoi đưa vọng mấy tầng không gian
tuổi
tên lần sử mấy hàng
Mã Châu - lụa đẹp hiên ngang với đời
lạc thân khắp bốn phương trời
đem theo dáng lụa tuyệt vời - Mã Châu
Mã Châu - lụa đẹp hiên ngang với đời
lạc thân khắp bốn phương trời
đem theo dáng lụa tuyệt vời - Mã Châu
đồng
phèn trở gót công hầu
áo hoa rạng rỡ ngự lầu ngắm trăng
lụa tươi màu choáng cung hằng
đôi tà khép hở đêm cằn mộng mơ
áo hoa rạng rỡ ngự lầu ngắm trăng
lụa tươi màu choáng cung hằng
đôi tà khép hở đêm cằn mộng mơ
chừ
ngồi viết mấy câu thơ
thân tằm kiếp kén bơ vơ tội tình
thoi đưa vọng cõi vô minh
tang điền quy hải đoạn tình rồi sao!
thân tằm kiếp kén bơ vơ tội tình
thoi đưa vọng cõi vô minh
tang điền quy hải đoạn tình rồi sao!
Trang
Y Hạ
Áo
Bà Ba Vạt Xẻ
Trang
Y Hạ
Bậu
lộng lẫy đổ hồn lăn sỏi đá
giấu
trong ta bậu chễm chệ nữ hoàng
cơn
đau nào tình bậu cũng cưu mang
gánh
cơ cực giọt mồ oằn thiên lý
đò
lẳng lặng, lại qua ai tri kỷ
bậu
chính là tri kỷ đậu bến ta
mài
thân mòn rớt tuổi lạc ải xa
thép
va chạm bông lau sầu ứa giọt
rừng
lững thững vân vê lùm hoa đót
ngỡ
tay tiên cầm chổi quét tang thương
trần
gian thêm tráo trở với nhiễu nhương
cầu
bảy sắc vồng qua miền mơ ước
bậu
đẹp đẽ không lụa là tha thướt
áo
bà ba xẻ vạt ẩn kiêu sa
lúa
xanh tươi thì con gái mượt mà
khuôn
kinh điển khắc tượng thần tâm khảm
ta
dậm cẳng nẻ gót đồi lồi lõm
bậu
theo sau san phẳng lắm gập ghềnh
mĩm
cười rung đôi vai thiệt nhẹ tênh
bậu
thầm thỉ vô tai êm giọt mật
dẫu
gian dối cũng trở thành ngay thật
con
chiên ngoan xưng tội trước thiên đình
gục
đầu đau lâm râm nguyện câu kinh
Chúa
tha thứ ban tràn đầy ơn thánh
tay
giầm bậu có còn khua mấy nhánh
Cửu
Long dòng nước nổi nhớ cá linh
mùa
len* trâu mặt sóng gợn bình minh
bông
điên điển ửng hồng duyên con gái
chân
ta chặt cứng nơi vùng biên ải
gởi
về xuôi cây viết ngẩn ngơ hồn
đâu
cần chi họa phúc với vô môn
đêm
rừng thẳm châu mờ soi bóng bậu.
Trang
Y Hạ
KonTum
– 1974
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét