EM VẪN VIẾT
Thơ:
Trang Y Hạ
Em
nghỉ dạy, đã mấy năm rồi đó
tuổi
hai mươi - nhân riết tới ba lần
lương
vói bổng, nhẩm tay làm phép tính
dâu
lá già, con tằm cũng teo thân
có
đôi lúc, dợm chân ghì Ông Táo
du
Thiên Đình bẻm mép chuyện thế gian
mỗi
sớm tối, đối gương mờ phẳng lặng
gió
hết hơi, hồn sóng tủi mơ màng
hưu,
là được: “dựa bóng cây, phúc ấm”
đi
đó đây, tìm giây phút thảnh thơi
tiềm
cư ở, một góc trời yên ắng
thử,
an nhiên đoạn cuối của một đời
mải
mơ miết, ngỡ chưa rời tấm bảng
bụi
phấn rơi, cồm cộm mắt em hoài
ngày
tựu chức, rộn ràng bao kỳ vọng
ngày
xa trường, mới cảm thấy lẻ loi
vui
bận bịu mảnh vườn nhà nho nhỏ
mướt
màu rau, eo éo: vịt, heo, gà
chợ
tất bật, ai nhận ra cô giáo
điểm
dung nhan, khoảnh khắc có thiết tha
chồng
sách cũ, trên kệ nằm thao thức
áo
dài xinh, neo tủ đứng ngó mông
giày
nhìn dép, nép góc nhà xệch xạc
trống
kẻng vang, thôi thúc ở trong lòng
học
trò cũ, có đôi khi
gặp gỡ
tình
“vi-sư” tựa cơn bão tràn bờ *
thời
gian rộng, giờ hỏi thăm lại hẹp
bước
vội vàng, thương quá tuổi ngây thơ
em
nghỉ dạy, lâu nay anh có biết
biết
làm chi, để rồi phải phân tâm
tờ
thư cũ, chưa một lần sổng sểnh
kỷ
niệm thơm theo hình vọng âm thầm
em
vẫn viết, giống y ngày xưa đó
kiểm
lại lần nắn nót giữa khuya lơ
đường
bao nẻo, có bao giờ cách biệt
phải
không anh, -xa-thẳm một phương mờ.
(Một ngày cũng là thầy, trăm năm mới là cha).


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét