Mùa
Đông Trên Phố Irving
Nắng
bỏ ngày cớ chi ôm lò sưởi
dù
nghênh-ngang sương vây kín Irving
dù
gió yếu giơ tay đành bất lực
mấy
năm rồi điệp-khúc cứ như in
phố
vốn lạ nhìn hoài nên rất lạ
người
có quen giọng nói lại chưa quen
tai
nghễng-ngãng đâu hẳn là đã điếc
vọng
âm đưa rộn rịp nhịp trống kèn
hơi
thuốc đạn dính áo mùi khen khét
vượt
trùng-dương đầu âm ỉ bom rơi
tin
buổi sáng - chiến-tranh còn đây đó
không
“sinh-lầm-thế-kỷ” chán nản ngồi
người
con gái đứng xếp hàng đợi đợi
tay
cầm phôn gửi tin-nhắn nơi đâu
mặt
hớn hở giống y người trúng số
thương
bậu xưa chạy giặc tóc rối-nhàu
trời
u ám hay phố này quỷ ám
cành
cây rung chẳng lẽ vọng âm-lôi
người
con gái lái xe chìm mất hút
bỏ
lại sau, khoảng vắng lặng kinh người
chân
nặng bước có khi nào ẩm-nhẩm
già
chi hề, thân bạc-nhạc sống lâu
đầu
vẫn nhớ, vẫn đang là - khán-thủ
khắc-châu
nào, cầu-kiếm vọng công hầu *
giọng
kham-kháp - lạnh hù che kín cổ
ngày
sẽ vui nắng sồng-sộc thăm nhà
dáng
khong-khỏng lặng thinh mơ cố-thổ
đông
vẽ vời - Irving sống hay ma.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét