SƯƠNG GIÓ CŨ
Sương gió cũ chừ
dần dà tom-ngỏm
vùng Thượng-Du trơ trọi
chẳng có chi
chưa nằm xuống đôi bàn
tay trống rỗng
có còn chăng, còn ánh mắt
nhu mì
ngày quen bậu ba năm rồi,
chưa dám
cầm tay thôi, chứ đừng
nói chi hôn
đêm thổn-thức nghe ễnh
ương gọi bạn
chờ ngày lên thắt khúc
dạ bồn-chồn
tìm mọi cớ đi ngang qua
nhà bậu
ngọn đèn khuya quên hắt
bóng qua song
con chó đực chạy ra dòm,
thấu hiểu
nên làm thinh quay trở lại
chỗ nằm
tình thơ viết mòn vài ba
ngòi viết
kèm nụ hôn tưởng tượng
cuối trang thư
ông Bưu-Tín nối nhịp
cầu Ô-Thước
chờ tin nhau cánh nhạn
cũng mỏi nhừ
quân hành khúc, đang rộn
ràng âm hưởng
chỉ tiếc là - vó ngựa
chiến quá già
trong khói lửa có xác hoa
phượng thắm
và con tàu đưa tiễn cuối
sân ga
tắt ngủm hết tuổi hai
mươi nồng ấm
kế sách hay, ai “tam cố
thảo lư”
sờ huyệt-đạo, nhói đau
thân tử huyệt
chưa biệt ly lòng dự cảm
tạ từ
gió sương cũ thay màu
sương gió mới
vạn linh hồn chưa nhận
mặt đất quê
đang vất vưỡng - trên
rừng hoang, biển lạc
mong mai kia mốt nọ sẽ
trở về
tình yêu vọng mùi thơm
ngàn trang sách
sương mấn ngồi hòa âm
với sương nhiên
thanh cư cảnh giỡn chơi
vòng nhân thế
chép sử tình run tay vẫn
chưa phiền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét