KHUNG TRỜI CHIỀU
Chiều xuống núi hỏi hoàng hôn lộ địa
đường về đêm dạ trống, luống bần thần
không đồ-thị, biến thiên hàm-mấy-bậc
căn-số nào di-chuyển tới thiện chân
Sương phơn-phớt khói đồng len khói núi
thuyền nan đau, con sóng trốn vô bờ
cây dầm mỏi chờ ngắm trăng non nhú
dưới đáy hồ bầy cá thức ngủ mơ
Chim hối hả ngược xuôi miền sơn cước
tổ, cha đời gầy dựng đã tiêu vong
ngoáy đầu thử, mặt trời than thiếu nắng
kế mưu sinh vắt cổ chạnh nỗi lòng
Chiều dàn trải hết chiều vùng nê-địa
giương mắt mờ dong-ruổi cuộc lữ hành
vốn hịch-hạc bước vô đời giản-dị
đối diện đêm vọng tiếng lá rơi quanh
Không gian rỗng, ước mơ không chỗ chứa
diện-tích thân chỉ còn khoảnh nhỏ nhoi
nơi vô-cực tìm đâu vùng cố-định
tâm phập-phòm khơi dậy mối u-hoài
Ao không cá, đá không rêu bỏ bứa
sậm-sịch đi, đi vô chốn nghiệm-sinh
ai gắt gưởi, ai khả lân mặc kệ
phăm-phắc thôi không có nghĩa vô tình
Chiều xuống núi hoàng hôn trơ mấy vệt
trâu đau đầu chẳng nhớ được cổng vô
bếp lửa cũ mẹ ngồi thương quá đỗi
cha bỏ quê rách nát mảnh dư đồ.
Chiều đổ xuống thân già xa diệu vợi
chữ nghĩa chừ, "văn-phạm" loạn-xà-ngầu
cầm cây viết ngập ngừng tìm lời viết
hoàng hôn còn hấp-hối tới bao lâu.
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét