CÔ GÁI TRONG TRANH
Bốn
giờ sáng quán cà-phê thức giấc
đường Irving thong thả
giọt sương rong...
đèn mấy trụ co-ro ôm
khí lạnh *
bóng đèn hiu mệt mỏi
hắt vô lòng.
Chưa
tới quán mùi thơm khêu cơn nghiện
ông da đen lụ khụ khẽ
gật đầu
bà da trắng, sờ nếp
nhăn đẹp mặt
đứng xếp hàng, chẳng
ai nói một câu.
Ngó
qua vách - bức tranh treo thiếu nữ
đang say sưa dạo khúc
nhạc “Quảng-Lăng” *
hẳn cô thấm hơi cà-phê
từ thuở
thức dạo đờn nhân thế
bớt nhọc-nhằn.
Bước
thỗn-thện ngồi chơ vơ góc quán
nhớ rá cơm, chĩnh nếp -
bụng reo vui
cây kiểng đẹp nở bông
khoe mấy lá
có dè đâu, “kiểng
nhựa” chẳng tỏa mùi.
Vốn
tễnh-toãng nhẹ thân ôm thuốc bổi
ngoài kính mờ, người
“homeless” ngủ say
cà-phê nóng có chêm thêm
vị đắng
triều chưa dâng, thim-thíp
ở chốn này.
Mắt
cô gái trong tranh, nhìn chăm-bẳm
đã thấy hoài, chẳng lẽ
lạ lắm sao
chốn lưu tán cảm ra cùng
cảnh ngộ
một tài năng treo trên
vách lẽ nào.
Đã
trưa trất, tiếc nuối mần chi nữa
sử mọc râu lọm-khọm
có tái sanh
thu tàng giấu phương-trình
nơi tâm-khảm
tọa độ rơi âm vọng nhịp quân hành.
Chào
cô gái, nắng xua buồn lên núi
khúc “Cao Sơn…”, ắt
sẽ gặp Tử Kỳ
ngó quanh quẩn, mất tiêu
người “ngủ đất”
hướng nơi đâu để tìm
dáng “cố tri”.
Phố Irving ở Sunset, San Francisco
* “Bất kinh nhất phiên hàn triệt cốt.
Chẩm đắc hoa mai phác tỵ hương”.
* Khúc “Quảng Lăng Tán”.
* Khúc “Cao Sơn Lưu Thủy”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét