CÂY CẦU
Bão tháng tư
quất vô người em đau.
Diên
Bình đất màu mỡ mùa tươi tốt
sông
Đắt-si cầu kết nghĩa qua thôn
mưa,
nắng, gió, khói, sương sinh thổ sản
trời
Đắt-Tô thương nhớ ngập cả hồn.
Em
còn đứng, đứng trên cầu se sắt
dò
mảnh tình trăng mười sáu với sông
anh
khuất nẻo sao lung-linh vằng-vặc
thân
chưa tu áo bạc áo nâu sồng.
Xưa
hò hẹn giữa cầu nâng tuổi dậy
thì
trong em nụ hôn cuộn chưa trôi
sông
cạn kiệt sông tràn dâng từ ấy
một
mình em ngắm dòng chảy bồi hồi.
Bến
sông đó đã quen mùi giặt-giũ
chưa
nghĩ rằng: sẽ bước, bước sang sông
mưa
ướt tóc lạnh tê ai ấp ủ
nắng
khô da ran rát tự hỏi lòng.
Chim
gõ kiến gõ thân tre trỗi nhạc
em
gõ đâu tìm lại mảnh tình chân
sương
muối ướp, ướp hoài họng thêm khát
ngày
ngó đêm ôm lạnh lẽo ân cần.
Chiếc
cầu sập - anh ơi, cầu đã sập
anh
có nghe - tiếng dội, dội phương xa
cầu
vùi lấp nụ hôn đâu có lấp
còn
trong em, trong ký ức chưa nhòa.
cầu
cũ gãy nhịp tình yêu dịu vợi
dòng
suối tiên róc-rách dỗ đêm thâu
lau
lách khuất - đôi bờ - ngồi ngồi đợi
từ
phương nao âm vọng tiếng còi tàu.
Đêm
mờ ảo sao vèo qua trũng núi
cứ
ngỡ là mấy vệt hỏa châu rơi
anh
có hiểu có biết loài dế nhũi
dế
là em ẩn hiện ở chân đồi.
Đêm
yên ắng vẳng nghe tràng đại-bác
vọng
inh tai nhức óc đó anh ơi
em
mở máy ấm câu ca giọng hát
nốt
nhạc ru, ru xa vắng một thời.
Có
đôi lúc - đôi khi - sông thổ-lộ
đã
cùng em san-sẻ nỗi sầu lây
sông
thương cảm suốt một đời chở khổ
giữ
nụ hôn chôn-chặt ở chốn nầy.
Anh
hãy hẹn như xưa cùng em nhé
cho
nhân gian bớt đàm tiếu xa gần
cho
chim chóc kéo đàn ca vui vẻ
trong
tâm hồn vốn đã có thiện chân.
Vùng
đất trắng KonTum hòa đất đỏ
bóng
đạn bom quanh quẩn ngọn cỏ cây
mùi
áo trận lưu-luyến đêm vò-võ
bạn
hữu anh chết sống ở đất nầy.
Anh
có thể, trở lại cùng em chứ
mưa
đầu mùa nấm mối mọc măng le
rau
dớn phủ, rậm khe - anh hái thử
vị
còn thơm, thơm như rứa - anh hè.
Anh
trở lại cùng em ra bến tắm
cồn
giữa sông cồn cát cát trắng tưng
lùm
cây cũ chơi trốn tìm xanh thẳm
nghĩ
vậy thôi, lòng rộn rã vui mừng.
LỜI GIÓ MƯA:
Cây cầu Dakpsi, bắt qua sông Dakpsi thuộc địa phận Xã Diên Bình, Quận DakTo. Năm một chín năm mươi sáu, măm mươi bảy chỉ là một cây cầu gỗ, thấp. Công binh Việt Nam Cộng Hòa lúc bấy giờ mới làm một cây cầu sắt, mặt cầu là những thanh gỗ lớn nằm ngang có gắn “bu-lon” chắc chắn. Hai bên thành cầu chính có hành lang dành cho người đi bộ rộng rãi và cũng có lan can bằng sắt cao khoảng hơn một thước.
Bên đầu cầu có một đồn Bảo An (sau này là Nghĩa Quân) giữ an ninh và bảo vệ cây cầu. Thời đó xe cộ qua lại không nhiều, nhứt là ban đêm thì chẳng có xe cũng như người đi bộ qua lại. Do đó thanh niên nam nữ thường hẹn hò nhau ra đứng hai bên hành lang cầu để ngắm trăng thanh và tình yêu của họ chớm nở…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét