UỐNG CÀ-PHÊ VỚI KHUNG-ẢNH
Tôi ngắm bậu, kiêu-sa tràn khung ảnh
hoa trì tâm, tàn nở gió
lao-xao
đông ảm-đạm, rủ-rê
nâng hơi lạnh
động đất rung, rạn nứt dạ cồn cào.
Cà phê đắng, quen môi, mùi quen lạ
đắng triền-miên, dẫu
ngọt, ngọt ích chi
khách ngồi đó - ngó - chưa quen ai cả
khung ảnh mờ, bậu dáng đẹp nhu mì.
Cảm ra hiểu bậu xa quê
dạo trước
tôi cắm đầu, cắm cổ
- níu-giai-nhân
níu không kịp, biết rằng -
hết phần phước
đành lơ-ngơ, vói trời đất xoay-vần.
Neo quán lạ, bậu chờ duyên tiền-định
ngày vui trôi, vướng
lơ-lửng trên tường
mộng tưởng đẹp, bức
tranh màu phỉnh nịnh
thơ Sở-Khanh, thơ dụ gái trăm chương.
Lá thu lớp, ngậm sương nằm độ-lượng
người lại qua, phai lạc
tủi lá vàng
lá thu cũ, phảng-phất - hơi, hơi
hướng
người lại qua biết có,
có hỏi han.
Ngoài cánh cửa, nhịp đời
rung hối hả
quạ lơ-ngơ sương giá
bạc thân đen
ông tài-xế, hình như
không vội-vã
ngã tư chờ, tay không nỡ nhấn kèn.
Trong cánh cửa, ghế bàn ngồi tư-lự
giấu tay vô túi áo dõi
hư không
nghĩ đâu đó - may gặp
lành, hay dữ
chợt nhớ ra - năm hết, nợ chất chồng.
Thương ông táo, tong teo ngồi viết sớ
bếp lạnh tanh, gạo hết
sạch trong lu
bầy nheo nhóc, thiên-đình
lên chi hở
chuyện trần gian, chuyện
nối chuyện rối mù.
Ngày tháng chạp, hồn tổ tiên có giục
dọn mả mồ, đạo nghĩa
ấy chưa quên
giở gia-phả, lòng càng
thêm thôi thúc
thương giận đời, sạn-đạo vốn gập-ghềnh.
Khung hình đẹp, bậu khoe thân ký họa
ngày chồng ngày, thị-phi
lấp đầy tai
hãy nhảy xuống, dẫn đi thăm tất cả
Thành Hoa-Lư, Cổ-Thành
đợi ngày ngày.
Duyên trùng ngộ, kể từ khi ghé quán
mở mắt thiền, tình tự
có lung-linh
bậu không ngủ, hẳn mong
trời rạng sáng
để ngắm tôi, ngậm
(đen-đủi) một mình.
Cuối tháng chạp, vạch mây xuân lững-thững
rủ hoàng-mai, chẳng lẽ
quán ngồi lỳ
tôi và bậu, cắt cớ làm
nhân-chứng
của một thời, lạnh-cẳng
bỏ quê đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét