GIÁNG SINH NHỚ MẸ
Chuông
ngân bóng mẹ về tôi
sao khuya tưởng mẹ, mẹ
[đi] rồi còn chi
dây buồn chằng-chịt tử
thi
nhớ quay quắt nhớ, thầm
thì đêm trôi
đông lùa lạnh cứng chỗ
ngồi
giữ thân cho ấm hơi vôi-cau-trầu
sữa căng nặng áo sứt
bâu
sữa nguồn thấm đẫm
mái đầu con thơ.
Chuông
gom dáng mẹ xa mờ
nhọc-nhằn vất-vả quả
cơ-cực mà
chim khôn cành bỏ bay xa
gốc già trơ trọi sương
tà tà phơi
mòn chân nhịp gõ đường
đời
tóc xuân xanh rẽ đường
ngôi đôi đường
nửa bên, đùm bọc yêu
thương
nửa bên, cơm cháo sớt
nhường cho con.
Chuông
ngân bóng mẹ mỏi mòn
dạo vùng ký-ức lòng con
nát nhàu
vườn xưa, lối trước,
hẻm sau
cau-trầu-vôi đã bạc
màu, từ ly.
tròng trành ôm thuở xuân
thì
gió-sương-mưa-nắng sá
gì tóc phai
dạo vùng ký-ức mù bay
niềm tin trong mẹ mỗi
ngày nào vơi
Chuông
ngân thông-điệp vạn lời
phương người có thoảng
hương hơi mẹ hiền
hình thờ, ảnh kính
linh-thiêng
nhang không đốt hết
ưu-phiền từ tâm.
ăn năn, sắp xếp lỗi
lầm
thời gian chĩa ngọn kim
châm nhức đầu.
sóng cồn gió táp mưa
ngâu
ca-dao mẹ hát thuộc làu
bấy nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét