UỐNG RƯỢU VỚI CỤ
TRẦN-HƯNG-ĐẠO
(Ở San Jose)
Ngồi
một đỗi, chợt nhận ra lạ hoắc
ở nơi đây, chẳng thấy
bóng bậu qua
tia nắng mỏng dát vô
lòng hiu-hắt
dưới đáy ly cuồn cuộn
sóng quan hà.
Môi mấp máy, biết
mời ai cùng uống
cảm ra rằng, thổ-địa
ở đâu đây
thân lành lặn cớ chi ra
vỡ vụn
bay thiên-đàng, rơi tõm
xuống đầm-lầy.
Gió Sông Hát, dàn
hương thơm khắp xứ
bậu còn ngồi chải tóc
ở ven sông
dòng nước chảy, chảy
qua tâm thôn nữ
đêm ngày vang, vang vọng
mãi tiếng cồng.
Có mơ ước, bậu
kề bên đối ẩm
men rượu nồng, thiên-cổ
vẫn nồng cay
sông núi của ngày xưa
chừ lạ lẫm
nàng Ngu-Cơ ôm hận xót
thân này.
Đưa mắt ngó, ở
bên ngoài khung cửa
Tiết Chế soi chiến tích,
trỏ tê tay
bến sông xưa, bây chừ
không còn nữa
ngụ quê người, mưa nắng
rã hình hài.
Người đứng đó,
có ấm chăng pho tượng
hồn thương đau xót sử
lạc nổi trôi
người đứng đó, mắt
trông ra tám hướng
ngó đồng hương lòng dạ
luống bồi hồi.
Bậu có rảnh thăm
đôi bờ sông Hóa
Hát Giang còn đượm mùi
tóc nữ nhi
chân đạp đất, ngửa
mặt cười ha hả
trăm thớt voi, rộn rã
tuổi xuân thì.
Vai ớn lạnh bàn
tay ai đè nặng
là tiền nhân, là bạn
hữu hôm qua
hịch tướng sĩ, dội về
nghe văng-vẳng
nào nâng ly, anh bạn trẻ
thật-thà.
Người con gái, mặc
áo màu hoa cúc
cô làm duyên, chụp ảnh
với tượng nhân
hồn tượng nhắc, trỏ
tay như thúc giục
họa non sông - hãy nhớ -
chớ lần-khần.
Nơi đất lạ,
thoang-thoảng mùi tháng chạp
vạn thọ khoe hoàng-sắc
rạng hoàng-mai
giao thừa pháo “mậu-thân”
vờn bão-táp
đấng tổ-tiên thảng-thốt
đứng cau mày.
Mùi tháng chạp,
loang núi đồng bậu hỡi
nước Cửu-Long sóng vỗ
dội Sông Hương
vùng đất tổ, đất
linh-thiêng vẫn đợi
hoa thời gian nở rộ khắp
nẻo đường.
Bậu nhớ đó, hãy
về ru sông Hát
uống giùm tôi ngụm nước
bến Hóa-Giang
ly rượu cạn, lạnh cẳng
thời lang-bạt
giữ đất quê, mắc mớ
phải đầu hàng. *
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét