UỐNG RƯỢU VỚI CỤ
KINH KHA
Chở
bậu vượt trùng-dương tầm Nước Vệ
diện-kiến người vẽ sử
đã bao năm
sạn đạo gập, gập-ghình
có-có trễ
trăng mấy mồng may kịp
ngắm trăng rằm.
Người đời tụng
Kinh-Kha công hiển-hách
Tần-Thủy-Hoàng đâu chỉ
mỗi một ông
giết không đặng tiếng
vang xa mấy phách
số dân đen, tựa cá chậu
chim lồng.
Kinh-đô Vệ tầm
Kinh Kha không thấy
đồn-đồn rằng ông ấy
đã vượt biên
Nước Yên có tự-do chạy
qua đấy
Bậu và tôi trót lạnh-cẳng qua miền.
Kinh Kha gặp Kha Tiệm
Ly kết bạn
ngày nối đêm đờn ca
hát vui chơi
thân nhược tiểu, thân
ly hương chán-nản
vục đầu vô hồ trường
lãng quên đời.
Người Du Hiệp Điền
Quang lòng độ lượng
dẫn Kinh Kha tiến cử
Thái Tử Đan
chút hy-vọng từ đây tìm
ra hướng
môn khách nhờ ăn ở đỡ
cơ-hàn.
Đan Thái Tử bạn
xưa cùng Doanh Chính *
Chính lên ngôi trở mặt
chẳng hỏi han
cuộc cờ thế nghĩ mưu
sâu lừa phỉnh
Tần tóm thâu, ép tiểu
quốc quy-hàng.
Kế thích khách,
Kinh Kha xin ra trận
đầu Ư-Kỳ, phản Tần
sẽ đem dâng *
chủy-thủ giấu trong bản
đồ dự sẵn
Tần Vũ Dương theo
yểm-trợ ân cần *
Dao chủy thủ độc
dược ngâm ủ kỹ
bày tiệc sang đưa tiễn
vui càng vui
Đan Thái Tử lặng im nhìn
tráng-sĩ
rượu kê môi, đắc ý
chẳng ngậm-ngùi.
Người Du-Hiệp
Điền-Quang ngồi tựa đá
mặt trầm-tư chìm vô cõi
mông-lung
vài canh nữa sầu dâng tràn tấc dạ
Hiệp-Sĩ đi thích-khách
đã anh hùng.
Người bạn hữu
Kha Tiệm Ly lẳng-lặng
chẳng một lời ngầm
tiễn-biệt Kinh Kha
chuông chùa xé màn sương
khuya văng-vẳng
lá rơi hiên lạnh cóng
xác trăng tà.
Men chếnh-choáng,
bóng giai-nhân lởn-vởn
Kinh Kha ngồi cầm bút nhả
câu thơ *
thân sấu-nhược dấn
thân vô việc lớn
Dịch-Thủy trông biên-ải
Triệu mây mờ.
Đêm khuya khoắc tiệt tàn giai-nhân ngủ
tiếng
đờn câm tiếng sóng dội tê tâm
Dịch-Thủy bến xóm thuyền sương ấp-ủ
mái
dầm đưa có tiếc đã đưa lầm.
Uống đi Cụ, đừng
trầm-tư thêm mệt
nghe nói rằng - cụ giỏi
vô phải không
đã giỏi võ - cớ chi
đành chịu chết
chết dưới tay bạo chúa
quả hận lòng.
Cụ có biết anh
hùng Phạm Hồng Thái *
đã đánh bom Sa-Điện, giết giặc Tây
Châu-Giang sóng cuốn thân
lưu danh mãi
Hoàng Hoa Cương nấm mộ
khói nhang bày.
Kinh-Kha cụ
thở dài, nghe tôi kể
môn-khách là - lệ thuộc
có khác đâu
ông chủ khiến đi mần,
thì không thể
đã ăn nhờ ở đậu phải
lụy hầu.
Ta ái ngại, bởi
người đời ca tụng
rất tự hào Phạm Hồng
Thái xứ ngươi
thân ty-nạn chẳng qua nhờ
ân-sủng
văn không hay võ nghệ múa
gây cười.
Bậu nghe thấy ông
Kinh Kha tự thán
có hiểu ra sự thật với
lời đồn
đã mấy bận theo tôi bậu
có chán
trong cuộc cờ, biết ai
dại ai khôn.
Tôi chở bậu quay
về nơi đất Mỹ
Nước Vệ chừ hòa vô
cõi hư-vô
đời tỵ-nạn đất ruộng
đâu có hỉ
nai lưng mần chai cứng bước lộ-đồ.
Chú-thích:
*- Doanh Chính tức là Tần
Thủy Hoàng sau nầy.
*- Kinh Kha người nước
Vệ, ông qua nước Yên và kết bạn với Kha Tiệm Ly, sau
được Điền Quang giới thiệu làm môn khách cho Thái Tử
Đan nước Yên.
*- Tần Vũ Dương đi theo
yểm trợ cho Kinh Kha
*- Phàn Ư Kỳ, tướng
thất sủng của Tần Thủy Hoàng trốn qua nước Yên làm
môn khách cho Thái Tử Đan. Ông tự cắt đầu để Kinh
Kha dâng vua Tần cùng với tấm bản đồ nước Yên để
cho vua Tần tin mà cho Kinh Kha diện kiến.
*- Thơ của Kinh Kha:
“Phong tiêu tiêu hề,
Dịch thủy hàn
Trang sĩ nhất khứ
hề, bất phục phản”.
Trang Y Hạ Tạm dịch:
(Gió gợn hiu hiu sông
Dịch lạnh
Đã đi tráng sĩ chẳng mong về).
*- Phạm Hồng Thái trong
phong trào Đông Du đã đánh bom Sa Điện hầu giết Toàn
quyền Đông Dương Pháp Merlin, ngày 19.6.1924.
LỜI
GIÓ MƯA
Viết
Sử Viết Sự Thật
"Thời
Đông Châu Liệt Quốc bên Tàu có bốn
anh em viết sử là: (Thôi
Bá, Thôi Trọng, Thôi Thúc và Thôi Quý).
Họ đã
để lại sự
tích
cho đời nhau về giá trị của một nhà viết sử.
Nguyên
do:
"Quan đại phu nước Tề là Thôi Trữ lộng quyền giết vua Tề Trang Công, ông ta muốn che giấu sự thật tội giết vua với hậu thế nên ra lịnh cho quân Thái sử Thôi Bá viết vào sách sử rằng "Tề Trang Công vốn do bị bệnh sốt rét lâu ngày mà chết". Thôi Bá không nghe theo lời, và nhất quyết viết "Ngày ất hợi, tháng năm, mùa hạ, quan đại phu Thôi Trữ lộng quyền đã giết vua". Thôi Trữ nổi giận rút gươm ra giết chết Thôi Bá. Người em kế là Thôi Trọng lên thay, Thôi Trọng vẫn viết "Ngày ất hợi, tháng năm, mùa hạ, quan đại phu Thôi Trữ lộng quyền giết vua". Thôi Trữ giận dữ giết luôn Thôi Trọng. Người em kể là Thôi Thúc lên thay cũng viết đúng sự thật y như hai người anh đã viết và cũng bị Thôi Trữ giết luôn. Người cuối cùng là Thôi Quý lên thay cũng viết đúng sự thật mà ba người anh đã viết. Thôi Trữ cầm trang sử lên đọc và rất ngạc nhiên nên hỏi: "Ba người anh của nhà ngươi đều vì câu viết nầy mà bi ta giết chết. Vậy lẽ nào nhà ngươi lại không tiếc mạng sống của mình hay sao? Nếu như ngươi sửa câu này theo đúng ý của ta, ta sẽ tha chết cho".
Thôi Quý thản nhiên trả lời: Người
ta có thể giết chết người viết sử, nhưng người ta không thể
giết chết được sự thật. Chép đúng sự thật là chức
phận thiêng liêng của người làm sử, nếu trái chức phận, trái với sự thật mà ham sống
thì chẳng thà chết còn hơn".
Thôi
Trữ nghe vậy, đành không giết Thôi Quý nữa. Và cuối
cùng là cả dòng họ Thôi Trữ bị tru di... Vợ chồng
Thôi Trữ tự sát. Người con út là Thôi Minh ban đêm lén đào hố vội vã vùi
xác cha mẹ rồi trốn sang nước Lỗ.".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét