QUÁN CHIỀU XUÂN
Chiều xuân bỏ
hoàng hôn nằm phơi biển
quán lưa thưa lưu mấy
khách làm duyên
cô chủ trẻ thong-thả
đôi mắt biếc
có lén nhìn tôi góc quán
thử thiền.
bàn dồn ghế dồn
lần người dồn lại
nấn ná ngồi thâu cảnh
trí đìu-hiu
ao ước được ẵm ơn ai
mặc-khải
cổ lai hy trỗi mộng trỗi
dập-dìu.
rời quán lạnh ngọn
âm-phong an ủi
ngày nhăn-nheo vài vệt
nắng ngó đêm
hơi rượu ngọt vị thơm
treo chóp mũi
đèn đường lên len lén
rọi qua rèm.
chiều xuân giục kẻ
bộ-hành vội-vã
gom rác đường người
tài xế lặng thinh
màu vàng áo rựng lân
tinh phản-xạ
mùi cuối năm lòng rộn
rã ân tình.
vốn có bậu có từ
thời binh lửa
lâu lắm chừ biết dạc
tới phương mô
rừng níu núi dựa thân
cây hết nhựa
kích trầm sa, thuyền,
ngựa chiến mơ hồ. *
thở ra khói đôi
chân quen lạc-lõng
khổ con đường lạnh
ngắt bước theo tôi
cô chủ quán lái xe về
bỏ bóng
bỏ mùi hương phát-chẩn
ngập khung trời.
chiều theo thói thả
hoàng hôn phơi biển
tôi đang chờ một ai đó
thả tôi
xuân khứ xúi chim én về
thăm viếng
ông thần tài làm kiểng
ngồi lại ngồi.
tàn cuộc chiến đêm
hoang vầy quỷ-sứ *
ma rủ người tác quái tự
ngàn năm
nâng cây viết múa gươm
tầm cái chữ
bậm môi thâm sờ vết
cứa băm-vằm.
thân tứ tán miệt
mài làm người nhái
lặn tìm tôi, lặn tìm
Bậu mây trôi
tầm sự thật trả lại
đời trả lại
thuở yên vui mộng ước
đã qua rồi.
cơn gió thốc sóng
bửa tràn vô não
thuyền năm nao ngụ đáy
bể tỉnh chưa
xin thức dậy dẫn tình
nhau đi dạo
quán chiều xuân, hội ngộ
để vui đùa.
Chú Thích:
* - Mượn ý trong câu:
“Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu”.
Trong bài “Xích Bích Hoài Cổ của Thi sĩ Đỗ Mục (Vãn Đường).
*- Sách Đại Học có câu:
"Đức là gốc, tài sản là ngọn. Nếu như bỏ gốc mà lấy ngọn, thì sẽ tranh lợi với dân, cướp bóc dân. Nếu ở trên phản lại lòng dân, chỉ biết phát ra những mệnh lệnh trái lẽ, chỉ lo tích tụ tài sản châu báu ngọc ngà, thì dân chúng sẽ đối xử lại bằng những điều phản nghịch, khiến cho triều đình ngày một khánh kiệt".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét