MỘT NGÀY MỚI
Ngày
mới dậy
vân vê vài tia sáng
ngọn cỏ non quyến-luyến
mấy giọt sương
lúa trốn đất thương
hình hài thiếu tháng
ruộng chờ mưa, mưa tính
toán đo lường.
Thân
sấu-nhược thân
không bàn thế-sự
mùi
chiến-chinh, mùi cơ-khổ vây
quanh
thiên
lý dặm chân run vùng
cô lữ
tự sơ-nhi níu cha mẹ dã
hành.
Con
bướm tía lầm lỳ
hong
chiếu nắng
con
chuồn chuồn giỡn vũng
cạn
đáy sông
con
chó vệnh
vú teo nằm lẳng-lặng
con
chim già
ngoan-ngoãn hót trong
lồng.
Người
thiếu phụ lắng tai ai gọi Bậu
nách rổ ra dạo vườn
hái nôn-nao
nguyên
sinh thuở
trổ giò thời
thơ ấu
ngước
mặt
lên đỉnh tháp dạ cồn cào.
Cô bé đẹp tuổi
dậy thì ngơ
nghễnh
chồng
phương xa, chồng quanh
quẩn trong thôn
bến
khô khốc
tìm đâu mười hai bến
người
yêu ơi, trao
ước vọng
qua hồn.
Ếch
nhái ngóng
nước châu
về
ngay ngáy
xuồng nghiêng nheo đôi
mắt ngó đồng khan
con
bìm bịp tản-cư thôi
về lại
nóng
dư hơi thổi rát
mặt
xóm làng.
Người
đàn ông
vẽ đậm
màu ngấn
biển
vẽ
gió
đồng
hoài niệm gửi
làn
hương
đêm
yên lặng rộn cõi lòng
nghe tiếng
lời
tiễn đưa còn sót cuối
con đường.
Con
trai tiếc nắn
nót từng nét
chữ
đọc
nỗi buồn
trên đôi mắt nghĩa ân
miếng
trăng héo ngồi
ngọn dừa tư-lự
cầu
khỉ khô bước chậm
bước ân cần.
Trâu
chờ ách, ách
tròng đầu mỏi cổ
cọng
rơm dai nhai lại mỏi cả
trăng
đường thôn rộn một
bầy xây-cố-lố
trần
truồng vui đám
ruộng đất khô cằn.
Hơi
sương mặn
thấm cành
cây thầm thỉ
lá
ửng
vàng đâu cần tới
mùa thu
thân
du-thực thiết gì lời
hoa mỹ
cá
trong ao thương cá đọng
ao tù.
Người
di-tản nghiền-ngẫm trang sử rách
ai vá giùm, vá ngàn nỗi
oan khiên
trố mắt đợi ngày vui
rung mấy phách
câu
ca dao mòn mỏi
vọng
qua miền.
Một
buổi sáng trời vui vầy
cõi
thế
đã tỉnh chưa hay thức
ngủ trong mơ
ngọn
nắng nhọn
xuyên
qua ngàn giọt lệ
thế nhân ơi xin đừng có
hững hờ.
Trang
Y Hạ
DÃ TRÀNG
Ngấn biển xanh mộng dã tràng
trăng khuya run rẫy bóng tàn phong rơi
hồng hoang tiều tụy ma hơi
chân xiêu đất lạ lão trời quá xa.
LỜI GIÓ MƯA
Một
kỹ sư Algeria bước vào một ga tàu điện ngầm ở Paris,
thủ đô của Pháp.
Ở
đó, anh ấy nhận thấy rằng, trong số rất nhiều cổng
lối đi thông thường và bình thường, có một cổng lối
đi miễn phí.
Sau
đó, anh ấy hỏi người bán vé tại sao lối đi này được
miễn phí và không có nhân viên bảo vệ ở đó.
Người
phụ nữ bán vé giải thích với anh ta rằng lối đi này
dành cho những người có thể vì bất kỳ lý do gì không
có tiền để trả tiền vé cho mình.
Là
một người hoài nghi, đã quen với cung cách của người
Algeria, nên hỏi một câu hỏi hiển nhiên. Nếu người đó
có tiền, nhưng không muốn mua vé thì sao?
Cô
nhân viên nhìn xuống với đôi mắt xanh và nở một nụ
cười trong sáng đến lạ lùng. Cô trả lời:
-
Nhưng tại sao chúng ta phải làm vậy?
Lúng
túng không thể trả lời được , người kỹ sư trả
tiền vé và rời đi. Theo sau là một đám đông người
cũng đã trả tiền vé.
Lối
đi miễn phí vẫn trống trải.
Trung
thực là một trong những giá trị tự trọng nhất mà một
người có thể có.
Một
xã hội sẽ thành công trong việc biến giá trị này thành
một điều tự nhiên chắc chắn ở trong một trạng thái
phát triển cao hơn.
Đó
là giáo dục... Ngoài ra cũng là trên hết!
Nuôi
dưỡng trau dồi giá trị này và truyền nó cho con cháu,
học sinh và xã hội.
Thế
giới của bạn thay đổi khi bạn thay đổi. Chúng ta đừng
tưởng thưởng cho những hành vi gian lận, xấu tồi tệ,
tham nhũng....
Hãy
biến sự trung thực và thiện chí thành một thói quen....
Nguồn:
CANG HUỲNH lược dịch từ La Vie est Belle.
----------------------
L'
HONNÊTETÉ.
Un
ingénieur algérien est entré dans une station de métro de Paris,
capitale de la France.
Là,
il a remarqué qu'il y avait, parmi de nombreux tours d'accès
normaux et communs, un qui faisait libre passage gratuit.
Puis
il a demandé à la vendeuse de tickets pourquoi ce moulin est libre
de passer sans aucun agent de sécurité à proximité.
La
dame lui a alors expliqué que cette étape était destinée aux
personnes qui, pour quelque raison que ce soit, n'avaient pas
d'argent pour payer leur billet.
Incrédule,
habitué à la manière algérienne , ne put s'empêcher de lui poser
la question qui, pour lui, était évidente:
-
Et si la personne avait de l'argent mais ne voulait juste pas payer?
La
vendeuse a plongé les yeux bleus et avec un sourire d'une pureté
surprenant, elle lui a répondu:
-
Mais pourquoi ferais-je ça?
Sans
pouvoir répondre, l'ingénieur a payé son billet et est passé au
moulinette, suivi d'une foule qui avait aussi payé pour ses tickets.
Le
passage libre restait vide.
L'honnêteté
est l'une des valeurs les plus libératrices qu'un peuple puisse
avoir.
Une
société qui a réussi à transformer cette valeur en quelque chose
de naturel est sans doute dans un état de développement supérieur.
C'est
de l'éducation... Aussi et avant tout!
Cultivez
cette valeur et transmettez-la à vos enfants, à vos petits-enfants,
à vos élèves, à la société.
Votre
monde change quand vous changez. Ne récompensons pas les pratiques
frauduleuses, les affaires mal réalisées, la corruption...
Faisons
de l'honnêteté et de la bonne foi une habitude....
-
La Vie est Belle.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét