NGÃ TƯ
Thơ:
Trang Y Hạ
Trời
mở mắt dựa hơi nàng Starbucks
tóc
đa màu óng ánh rọi sớm mai
đôi
sợi rối bức tranh thêu nồng ấm
ngực
gồ-ghề êm-ái đã sẵn bày.
Jacket
áo đen thui nhìn con quạ
cà-phê
mùi cuồn cuộn phủ Ba-Tây *
liếc
mắt thử thế-nhân đà quen mặt
hợp
phố đâu gom khoảnh khắc sum vầy. *
Ly
đậy kín tưởng quan-tài đậy kín
người
cõi âm có độc-thoại ân tình
bao
uẩn-khúc; bao oán-hờn rệu-rã
cây
nhang chờ lơ-lửng chở câu kinh.
Ngắm
tiên nữ tay vân vê lap-top
có
nhắn tin tìm quá khứ thâm đen
đầu
chợt nghĩ về Bà Trưng, Bà Triệu
hồn
voi già, biết có nhớ tiếng kèn.
Mưa nắng tiễn Cổ-Loa thành về đất
đấng
anh hùng lưu dấu đắp nghĩa nhân
gió
Bắc độc, ải “Bắc Môn Tỏa Thược” *
Mỵ-Châu
ơi - Cô để mất Nỏ Thần.
Trời
mở mắt kề vai nàng Starbucks
tỉnh
táo đầu, hú dĩ-vãng hỏi thăm
ngã
tư rộn, vắng áo dài đau thắt
Bà-Ba
đâu, ngồi im lặng chống cằm.
Bến
Hải xoáy sóng ngầm theo hồn nước
khế-ước
nào trưng cứu chốn thiên-đình
ai
ủy-lạo, ai bãi buôi xứ lạ
đông
nhớ mùa tê tái nẻo bình-minh.
Cô
gái trẻ da vàng ngang qua cửa
nhánh
tương lai hy vọng nở mai sau
thấp
thoáng bóng, bóng Cô Giang, Cô Bắc
trang
sử nguồn cội rễ chẳng phai màu.
Thôi
đành ngắm, đôi gò nàng starbucks
nhìn
ngã tư ngọt đắng rát bờ môi
cảm
ơn Bậu sưởi bước chân lưu-lạc
rời
quán quen lạ hoắc một phương người.
* Starbucks, trồng cà phê ở Ba Tây (Nam Mỹ).
* “Biết đâu hợp phố mà mong châu về”.
* Bốn chữ có lưu trong ngôi đền ở Nam Định.
Ngã tư Irving, Sunset, San Francisco, một ngày mùa đông với Trần Phước Hân.
Lời Gió Mưa:
“Ở trong bất cứ trường hợp nào, đều cho thấy dân tộc của chúng ta bị chia thành ba nhánh (Russia – Ukraine – Belarus). Bởi tai họa khủng khiếp của cuộc xâm lược từ người Mông Cổ và bởi sự đô hộ của người Ba Lan… Tất cả người Nga chúng ta đều đến từ Kiev quý giá, - nơi mà từ đó “Đất Nga Bắc Đầu Hình Thành” (như Nestor đã ghi trong “Biên Niên Sử” của mình. Và từ đó chúng ta (người Nga) nhận được ánh sáng của Cơ Đốc Giáo”. Trích lời Văn hào người Nga (Slexander Solzhenist).
Người Nga chưa Bao Giờ Thắng Phát Xít Đức.
Trong thế chiến thứ hai (1939 – 1945). Năm 1943, Stalin đưa (mười triệu người) người Ukraina ra chiến trường. Và trên mười vị tướng soái lừng danh cũng là người Ukraina. Đồng thời Stalin yêu cầu xin Mỹ viện trợ số lớn phương tiện chiến tranh gồm vũ khí các loại!
(Mỹ cấp cho Liên bang Soviet 14.795 máy bay; 7.056 xe tăng...).
Hai mươi triệu [20] Hồng Quân tham gia cuộc chiến chống Phát xít, thì người Ukraine góp (Mười Triệu) tức phân nửa. Mười triệu còn lại chia ra cho Nga và mười ba nước trong Liên Bang SoViet. Trích tài liệu khác: "khoảng 40.000 người Mỹ gốc Ukraine đã tham gia cuộc đổ bộ của người Mỹ lên lục địa Âu Châu vào năm 1944 ở Normandie”. Người Ukraina đổ xương máu quá lớn trong thế chiến thứ hai. Người Nga chỉ dây máu ăn tiền.
Putin không nhớ công lao của Ukraine. Putin là một kẻ vô ơn với câu nói hỗn láo "Nếu Không Có Công Lao Của Người Ukraine Thì Chúng Ta Vẫn Chiến Thắng Phát Xít”. Putin quên rằng: Không có vũ khí Mỹ và người Ukraina thì làm sao mà thắng Phát xít…?
Văn hào người Nga (Slexander Solzhenist) đã nói đúng. Ông chỉ trích Stalin và bị loại ra khỏi nước Nga làm người lưu vong. Tác phẩm “Quần Đảo Ngục Tù” (the Gulag Archipelago) và “Một Ngày Trong Cuộc Đời Ivan Denisovich” (One Day In The Life Of Ivan Denisovich) của ông nổi tiếng khắp thế giới. Ông nhận được giải Nobel Văn Chương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét