KHỨ HỒI
Em lọ-mọ lên đồi ngồi
đón gió
cạn phong hơi không ngăn
nổi sương lan
chim mách-lẻo nắng mưa
lưu áo trận
dự cảm mùi chưa tới
phải bẽ-bàng.
Cỏ che-chở chiến địa
hào nhẵn-thín
che nửa mùa xuân nhỏ bỏ
hư không
bóng chiều quyện vân-vê
bông hoa dại
bầy én bay sao cứ ngỡ
trong lồng.
Đất đỏ bạc, bạc màu
thêm từ ấy
súng cúi đầu lòng súng
vọng âm thanh
chập-chờn bóng trực
thăng văng-vẳng lại
đất bình-yên đâu thấy
nửa đất lành.
Em lọ-mọ điệu đờn
rung mấy nhịp
tấu khúc nâng cung-bậc
rối trong tâm
em sẽ hát cho nai ngoan
thức dậy
vỗ tay khen quả-phụ ướp
sắt cầm.
Rừng vàng lá rừng vẽ
xanh màu lá
núi hết cây núi vẽ cảnh
hồi-sinh
anh đã sống trong lòng
người đang sống
chẳng mộ sâu đáy in đậm
dáng hình.
Giọt khô khốc suối giấu
dòng thổn-thức
lá thư xanh nhòe nét chợt
reo vui
đèn mờ tỏ nắn nót
hoài quên ký
ký chữ “em”, nên suốt
kiếp ngậm-ngùi.
Em lọ-mọ lần mò khung
trời đẹp
sót phút giây về phép
đọng chân mây
hôn chưa đậm nghèn-nghẹn
lời tiễn-biệt
xe nhà-binh vấy bụi áo
trắng nầy.
Em dàn trải cô-đơn lên
vách nứa
để giãi-bày, để
giải-nghĩa thời qua
gỡ tơ rối, gở rộng
vòng tình ái
áo bả trùm hồi-khứ
tuổi thật thà.
Em lọ-mọ đất đỏ
trồng dĩ-vãng
bón xinh tươi vo kỹ tặng
tương-lai
ngôi sao rớt lần hồi
rồi sẽ vớt
dạng hỏa châu chỉ hướng
bước theo ngày.
“Những bài thơ viết trong chiến tranh đừng nghĩ rằng bài thơ đó sẽ tàn lụi theo năm tháng - bởi vì chiến tranh vẫn còn đang xảy ra hằng ngày trên trái đất nầy đó thôi!? Bài thơ viết đã hơn nữa thế kỷ; nửa thế kỷ trôi qua chưa hẳn là đã hết chiến tranh và cũng đừng cho rằng chiến tranh chỉ có súng đạn mới xảy ra chiến tranh. Chính chủ thuyết và hận thù là mầm mống của chiến tranh ngay cả trong thời [tạm] cho hòa bình.” (Trang Y Hạ).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét