THƠ TÌNH TỪ CÕI CHẾT
“Ngật đắc khổ
trung khổ,
phương vi nhân thượng
nhân”.
Chờ bậu miết gối long
quy xứ niết
sầu qua trông bóng bậu
ngự thiên-đường
trần-gian trốn, kẻ đầu
ngô đuôi sở
khoáng-kiếp bồi hai đứa
ẵm tai-ương.
Thủa nằm đợi lạnh hồn
mai táng để
mới hay rằng bậu tịch
ngọa nghĩa-trang
đường cách trở ngóng
cảnh trời xa lắc
ân-sủng nào tâm-sự gối
đồng sàng.
Gửi tin nhắn, minh minh
bậu không rõ
bó chân ngồi tư-lự tự
tư-chi
đâu-suất điện chập-chờn
dò sóng yếu
gõ mõ kinh ríu mắt ngủ
li-bì.
Nhớ bậu quýnh, dồn
email nghẽn máy
chị google thông cảm trả
lời thay
cô gái đó – bận, tân
trang dung ảnh
bởi si tình nhả ngọt
khổ thân này.
Khai face-book lang bang sờ
mó thử
bậu “trùng-sinh” ảnh
đại-diện lờ-mờ
tay quờ-quạng châu thân
lần kính lão
dòm kỹ ra, bậu đẹp tựa
câu thơ.
Chiều sâm-sẫm cụ A-Nan
ghé hỏi
có thích quy trần-thế
cận người yêu
đưa tay chỉ, - phía thiên
đường, phía nớ
ổng trầm ngâm, (có hiểu
rõ đôi điều).
Tầm dãy số, a-lô dò ý
bậu
hướng sử nơi Sai-Gòn
soạn tương-lai
tái tạo đẹp mảnh dư-đồ
trù-phú
bao năm qua, bỏ cỏ dại
mọc dày.
Bồi-hồi nhận, nơi
chôn-nhau-cắt-rốn
biết bây chừ, lũ trẻ
có nhận ra
địa-danh cựu, đền-đài
rêu phong phủ
ký-ức lưu thơ-ấu tuổi
chưa nhòa.
“Ngật đắc khổ trung khổ,
phương vi nhân thượng nhân”.
Tạm dịch:
“Chịu cực khổ trong cảnh khổ,
Thì mới là người hơn người).
LỜI GIÓ MƯA:
Trái tim bậu, là của cha mẹ cho
Thời gian ngắn, ân sinh chưa kịp trả
Thân liễu yếu, vốn thuộc về người chồng
Cả cuộc đời, dồn hết cho các con
Chỉ lưu vết, (chân chim) là tài sản! (Trang Y Hạ)


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét