UỐNG RƯỢU VỚI CỤ LÝ CÔNG UẨN
“Dao
tri hồ thượng nhất tôn tửu,
Năng ức thiên
nhai vạn lý nhân”.
Thơ: (Âu
Dương Tu).
Đêm
chẻ nhỏ, bỏ tĩn vò lưng-lửng
rộn đầu đau thủa kỵ-mã
chiến-binh
buổi tiên tổ, rần rần
cơn địa-chấn
vận thái xưa chừ chỉ
sót dáng hình.
Sương len lén vin cành lo
lá thức
phủ xuống dòng suy ngẫm
một vĩ nhân
chân đau quất, cong queo
nào dám duỗi
e sợ rằng, xã-tắc sẽ
xoay vần.
Hồi chuông dẫn
Lăng-Nghiêm-Kinh bừng sáng
lá bồ-đề chở nặng
giọt nhẹ tênh
không lộ vẽ hồng trần
qua đất hẹp
mộng quân vương ẩn giấu
một góc đền.
Hoa-Lư ẩn, thân rồng nằm
đợi đợi
vọng Tiêu-Sơn, rêu đọng
bóng hoàng-hôn
tri mỗ số hẹn hội mùa
khai-trí
đêm lắng nghe lòng sóng
vỗ dập-dồn.
Đại-La mộng Thuận-Thiên
linh khí hiển
dấu trăm năm cố trụ
một cơ-ngơi
Chiêu-Hoàng-Lý, thương
chồng nhường ngôi báu
chánh-sử lưu thời sử
nhớ nhớ đời.
Kẻ hậu bối, chưa thăng
trầm đã định
quăng súng gươm đứng
ngẫm nỗi can qua
thân tù tội, sờ
chiến-thân đau thắt
buổi lưu-vong ngóng
tổ-quốc, ngóng nhà.
Kẻ hậu bối, đà xé
thân hãn cách
đáo cuộc đành ngậm
bệnh bước đi hoang
nơi biên-tái, chốn trận
tiền dũng mãnh
vũ-khí cầm ngửng mặt
cúi tan hàng.
Ruộng còn đó, hương
đồng lưu tán mỏng
người còn đây, người
đã khác người xưa
đất còn đó, đất sang
tay kẻ lạ
địa danh in tủy não kể
như thừa.
Hơi tửu thấm trắng đen
len sợi tóc
ngọn đông phong chuyển
hướng én về chưa
lòng rộn-rã hoan-ca hồn
non nước
chuỗi xuân-thâm nối tiếp
khúc giao mùa.
Chuông Cổ-Pháp thinh không
sầu vọng lại
lớp lá sau sân chùa biết
có hay
tiếng chổi dội rơi
sương chiều không nữa
người xưa ơi, xin thấu
hiểu lòng này.
Cước Chú:
Bài: Xuân Nhật Tây Hồ Ký (Âu Dương Tu).
“ Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,
Thoại bất đầu cơ bán cú đa.
Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu,
Năng ức thiên nhai vạn lý nhân”.
Dịch thơ:
(Gặp bạn hiểu nhau ngàn chén ít
Chuyện trò không hợp nửa câu dư
Mới biết trên hồ cầm chén rượu
Nhớ người vạn dặm buổi tạ từ.).
LỜI GIÓ MƯA:
“Theo
sách: “Mộng Kê Bút Đàm” của Thẩm-Hoạt đời Tống
thì Lý-Công-Uẩn vốn gốc là người Mân (Phúc-Kiến).
Tiến sĩ Từ-Bá-Tường, người Quảng-Tây, nhà Tống. Nội
dung trong thư gửi cho Công Uẩn cũng nói: “Tiên thế đại
vương vốn là người đất Mân. Tôi nghe nói công khanh ở
Giao Chỉ cũng có nhiều người đất Mân.” .
Trần Phước Hân (Sưu Tầm).


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét