THƠ TÌNH THỜI LY LOẠN
“Chẳng
yêu nhau, chớ dể nhau,
Những loài yến
tước biết đâu chí hồng.”
(Truyện:
Phan Trần).
Cầm phôn lên, gọi khắp
cả bốn phương
anh ở mô, răng mà không
nghe máy
ba lô, súng, quăng rồi
không trở lại
thân bơ-vơ, sờ ghế
trống công-viên.
Em mất dạy, vỉa hè bán
chuối chiên
học trò cũ, (anh ta) thản nhiên bước
học trò cũ, (cô nàng) mua
làm phước
ngửa mặt cười, cười
ngạo-nghễ nhân gian.
Bao năm rồi, tự thân cố
cưu mang
bởi được đẩy, từ
chỗ khô tới thấp
vui yên khổ, trong nắng
nung mưa ngập
ai dưỡng phù, ai kế tự
cho đây.
Ngày mỗi ngày hàn ôn bụi
cỏ cây
gió hứa hẹn, gió sẽ
luôn gió mát
và cứ vậy, tóc vùi
sương mặn lạt
giữa ngổn-ngang thế sự
bày biện ra.
Anh vẫn ở cõi trần hay
cõi ma
sống thấy mặt, chết
hồn về báo mộng
đừng cà-rỡn, bởi em
còn phải sống
sống an-bình trong hơi thở
trong nhau.
Đường bây chừ, bước
lẫn lộn vàng thau
cái sàng mục lấy cái
chi để lọc
truyện cổ-tích xúm đem
ra moi móc
cành nam xuân con én cũng
di-phương.
Em còn đây, còn giữ mảnh
chiếu giường
anh quay lại hai đứa hun
lửa ấm
già nua kệ, mặc nói năng
lẩm-cẩm
được tái sinh, được đối diện bình minh.
Em đếch cần quan tâm tới
nhục vinh
vốn chữ nghĩa thẳng tay
đem vứt bỏ
vốn sắc đẹp gửi thời
gian để đó
anh quay về, lấy lại
điểm dung nhan.
Điện thoại im, tâm trí
rộn mơ-màng
chống cằm ngó, khung trời
mưa độc-thoại
tự trả lời, tự chúc
thân mạnh-giỏi
đừng có mà, lén nghe
lén người ta.
Ông Ngoại và cháu ngoại


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét