ĐI DẠO CÙNG NÀNG
STARBUCKS
“Triêu mộ hương
quan hà biệt xứ,
Cổ lai chinh chiến
kỷ nhân hồi”.
Khai nhãn thấy Starbucks
nàng mở cửa
ánh đèn xuyên tường
kiếng hiện dung nhan
đầu hồi tưởng bậu
cầu ao giặt giũ
điện-thoại rung gãy từng
khúc mơ-màng.
Cây trước cửa mỗi ngày
mỗi ăn bám
từng giọt sương ban tặng
miếng Man-Na
choàng jacket, bước chân
chìm dĩ-vãng
bậu có còn qua bắc đợi
qua phà.
Đường vắng ngắt hàng
xe hơi nằm cóng
ngọn đèn đường vàng
vọt hóng thiêu thân
nghe nhà lạ tiếng đàn-bà
ngủ ngáy
sao từ đêm lơ-đễnh
chẳng ân-cần.
Ông home-less nằm co-ro
hiên bụi
gió thương tình không
thổi mảnh carton
gia tài lớn canh thân con
chó nhỏ
trong cơn mơ, chắc mơ một
bóng hồng.
Không nỡ cắn bàn tay
người đút cháo
đối-diện người dị-tộc
hét hello
ngước mặt thấy, thấy
miếu Bà Thiên-Hậu
Hai-Bà- Trưng đền đáp
chỉ mơ hồ.
Thân ăn ké anh thổi kèn
Nam-Quách
triều-đại tiêu tìm đâu
chỗ khả-lân
đành dục-tạ theo hồn
hoa cỏ úa
không thọ chung, chỉ đợi
dịp xoay-vần.
Vòng tay siết ngang hông
cô Starbucks
gắn nụ hôn sữa ngọt
Cửu-Long-Giang
trâm bầu rặng, hú ong
vầy trăng-mật
nước nổi tràn cá linh
giỡn từng đàn.
Bậu còn đứng, đứng
bên bờ Bến-Hải
hay xuôi dòng Thạch-Hãn
tắm Sông Hương
chiều giữ nắng sưởi
Cổ-Thành nguyệt tận
đêm Mậu-Thân phố thành
bãi chiến trường.
Bước chân trật rớt
xuống vùng nê-địa
gươm giáo tan, kẻ địch
vẫn trơ-trơ
lời nhân-ái thoát ra từ
khẩu ác
bậu, bảo-tàng tình-sử
chớ hững-hờ.
Trời chớm sáng, Starbucks
nàng mở cửa
bầu ưu-tư nghiêng bình
trút vô ly
ánh dương rọi hàng xe
hơi tỉnh-táo
nhân-gian nan tái hiện một
chu-kỳ.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét