VƯỜN SAU
“Bằng quân mạc
thoại phong hầu sự,
Nhất tướng công
thành vạn cốt khô”.
Chuông điện-thoại, rộn
sớm mai tĩnh-mịch
chú bướm vàng, sợ lạnh
chẳng ló ra
sương ở đậu, ù lì
chưa lẫn khuất
không hẹn hò ai gọi sớm
vậy nà.
Đã lâu quá, phôn đói
meo nằm khểnh
đầu lão lai, đầu
hoang-tưởng đó thôi
tự pha chế ly cà-phê tự
ngẫm
người (pha giùm), người
biền-biệt lâu rồi.
Cô chim nhỏ, đoán chừng
đà trộng tuổi
đậu cành chờ vẻ mặt
sáng-sủa ghê
cất giọng hát bỗng trầm
như ca-sĩ
bốn hướng đi, chỉ có
một hướng về.
Mưa còn sót giọt mưa đêm
hôm trước
chưa thấm mà, mà hóa hột
trân châu
ước chi được, được
một vòng châu ngọc
tặng người xưa, tặng
cho mối tình đầu.
Nào chẳng phải chàng si
tình Lữ-Bố
cũng không là ngang dọc
Lữ-Phụng-Tiên
vốn mắc nợ giai-nhân
nào có tội
bước lang-thang tìm đâu
khắp mọi miền.
Thủa một thuở, căng
ponso hứng nước
mưa đầu mùa, dự-đoán
tới sớm hơn
bầy pháo địch,
nhịp-nhàng như chuông Chúa
chờ thư tình hai mắt mỏi
chập-chờn.
Hồn vọng-gác,
giao-thông-hào, lô-cốt
rêu phong mờ, cỏ dại
phủ dấu chân
hải-ngạn gió, ru hàng
dương-liễu rũ
hãn mã đâu, ngựa chiến
hí vang rần.
Jacket bạc, ấm một thời
quan-ải
sờ đôi chân, giày sô số
hiện ra
giày theo chủ, nắng mưa
đà vẹt gót
huynh-đệ tình chi-binh vẫn
chưa nhòa.
Điện-thoại lạnh, ấm
êm chùng túi áo
thỉnh-thoảng buồn, tới
cữ lại reo vui
ngó số gọi, thấy người
ta quảng-cáo
vườn sau vườn, ôn cố
gói bùi-ngùi.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét