Con tự hỏi tại sao phải theo mẹ lên rừng
đêm hoang vu làm bạn với muỗi, mòng ve vắt
mưa núi gió lào quanh năm buồn hiu hắt
thân như măng cố rướn đọt tre xanh
mẹ giận cha bỏ lên núi một mình đã đành
sao nỡ để chúng con mấy ngàn năm mặc khố
mẹ vẫn biết lớn lên chúng con sẽ khổ
mẹ vẫn biết lớn lên chúng con sẽ khổ
nên dạy chúng con trồng rừng để còn có tương lai
rừng là vàng ngày sau nắm chắc ở trong tay
suốt một dãy Trường Sơn lồng lộng gió
mẹ có giận gì cha đâu vì cảnh nhà quá khó
xé lẻ đi lên vùng kinh tế mới sống nổi con ơi
con tự hỏi tại sao phải theo cha ra biển khơi
chúng con phải xăm mình đi mò cá
đảo xa xôi sóng giày vò quả là vất vả
chúng con lớn lên như loài rái giữa thiên nhiên
cha giận mẹ sao không cố giấu nỗi ưu phiền
lại âm thầm tuồn chúng con ra biển
biển là bạc con ơi ngày sau các con giàu nổi tiếng
biển là bạc con ơi ngày sau các con giàu nổi tiếng
nhìn tương lai sung sương biết ngần nào
mấy nghìn năm đời cha ông mãi lao đao
giữ biển đảo - bởi kho tàng quá lớn
mấy nghìn năm trong đầu cha ông lởn vởn
bóng quân thù luôn tìm mọi cớ để xâm lăng
cha có giận mẹ đâu - bởi nhà quá nhiều miệng ăn
nên mới chia nhau đi mỗi người mỗi ngả
dù chúng con có cực khổ trên quê nghèo sỏi đá
nhưng vẫn chung giòng máu - đồng bào.
cha mẹ khi xưa không phải ly dị hay sao
cha mẹ khi xưa không phải ly dị hay sao
giấy hôn thú cất ở đâu - cho chúng con “hồ hởi”
không hôn thú bấp bênh như thân bèo trôi nổi
sống lang thang không “hộ khẩu”, không có nhà
sống lang thang không “hộ khẩu”, không có nhà
khi chào đời - giấy khai sinh như một món quà
không có nó chúng con đành thất học
sống tạm bợ suốt đời trên quê hương lăn lóc
đứa trên rừng đứa dưới biển - khổ thân chưa!
Trang Y Hạ
Saigon 1982
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét