Kính tặng chị Ca Sĩ THANH THÚY
Nghiêng bi đông, từng giọt nhỏ xuống môi
người
bạn nằm miệng khác khô chợt hé
vết
thương trên đùi hở ra giống chẻ
làm
đôi – nhìn tựa bờ bắc bờ nam
cả
chiến trường buông một màu khói lam
những
cột khói trên thân cây tỏa sóng
mồ
hôi ướt lưng áo trận – khô giọng
chuyển
từng người chạy ra bãi trực thăng
rừng
hoang vu chợt gào lên hung hăng
trong
một thoáng rồi lặng im như thóc
xác
trùm kín poncho ai đâu khóc
người
tiễn đưa giờ biết ở nơi đâu
làm
dấu thánh, đứng im lặng cúi đầu
mây
trắng chở tang thương về cố quận
người
lính chết có đồng đội làm chứng
không
chết bờ chết bụi giữa trời mây
may
mắn thì còn giữ được cái thây
nghĩ
cho cùng – cứ cho là có phước
cuộc
chiến đấu còn đang chờ phía trước
chút
tình yêu không thể hẹn bao giờ
ghi
vội vàng trên bao thuốc câu thơ
giọng
Thanh Thúy lắng sương chùng cảnh núi
chuyến
tàu hoàng hôn – trong đêm lầm lủi
có
chở theo người con gái tiễn đưa
chiến
trường đang nóng bỏng, chợt đổ mưa
ngỡ
nước mắt từ đâu về loang nước
đất
đỏ - bùn níu chân không dừng bước
đạn
reo vui như chẳng có chuyện gì
đêm
rừng già thèm ly rượu – tràn ly
đêm
trống vắng uống vào lòng tiếng hát
tai
nghe quen nhịp đều đều đại bác
tưởng
xuân về pháo nổ ngập màu hoa ./-
Trang Y Hạ
Sông
Poko DakTo 1971
Bài thơ "Đêm trên chiến địa", viết vào tháng sáu năm 1971. Thời gian nầy TYH đang công tác tại cái làng Dakkangjop, bên kia sông Poko cùng với một Đại Đội lính Trường Sơn mà đa phần lính là người anh em Sắc Tộc. Đang đêm được lịnh di tản ra bãi Trực Thăng thì súng nổ và một số anh em bị thương... Đêm rừng Dakto dày đặc sương mù lạnh ngắt, áo jacket không đủ ấm. Chuyến tàu hoàng hôn qua giọng hát của chị Thanh Thúy văng vẳng từ ba lô của một người lính nào đó. Người lính chợt rùng mình nhìn những giọt sương rơi nặng hạt từ tấm poncho nhỏ xuống đều đều mà cứ ngỡ như giọt nước mắt người con gái tiễn đưa người yêu ra chiến trường. Vội ghi lại những câu thơ trên bao thuốc lá, và nghĩ có dịp sẽ gởi cho chị Thanh Thúy như một lời cảm ơn!
Chiến tranh như một cơn lốc cuốn xoáy đi tất
cả con người, thời gian. Cho nên không có dịp nào thực hiện ý định. Thế rồi, miền
Nam đầu hàng! Người lính bây giờ bước sang một giai đoạn khác - đó là buông
súng- buông súng có nghĩa là thua trận! Sống lây lất và lao vào trong "tù
cải tạo" để nghe tang thương gậm nhấm trên thân thể. Trong tù ước gì được
nghe chị Thanh Thúy hát. Đêm trong tù có lẽ còn lạnh lẽo hơn đêm rừng núi ở
Dakto ngày xưa - cho dù bây giờ cũng là đang ở rừng... May mắn hơn những người
anh em khác là còn sống sót ra khỏi tù và phiêu bạc nơi xứ người. Đêm tha hương
không có nghĩa là không còn lạnh! Có ai xa nhà mà thấy ấm áp bao giờ đâu? Giờ
đây người chiến binh năm xưa đã lọm khọm. Ngồi nghe lại giọng ca của Chị Thanh
Thúy hoặc của các anh chị Nhạc Sĩ - Ca Sĩ cùng thời - hát về người lính ai mà
không tiếc nuối một thời hào hùng - một thời tuổi trẻ cầm súng đi giữ nước.
Thế rồi, một người bạn chuyển cho trang nhạc
"thanhthuy.me" của chị Thanh Thúy. Như bắt
được vàng! Nghe nhạc thoải mái mà không cần phải đi tìm từng bản. Một ý nghĩ chợt
đến là tại sao không gởi bài thơ "đêm trên chiến địa" đã làm khi xưa cho
chị Thanh Thúy như hồi tưởng lại một thời đã qua, để cảm ơn chị cho dù tất cả
đã đi vào dĩ vãng. Một dĩ vãng đau buồn cho một Quân Đội, một Chính Quyền tự do
bị xóa tên trên bản đồ!
Chị Thanh Thúy và BBT đã chuyển bài thơ
"đêm trên chiến địa" lên trang báo thanhthuy.me đúng vào dịp tưởng nhớ
Ngày Quân Lực 19.6. 2012. Như vậy bài thơ im lặng bốn mươi năm qua đến được với
chị Thanh Thúy như một kỷ niệm. Vết thương nhỏ bé trên thân thể đã lành, nhưng vết thương lòng quá lớn của
Dân, Quân, Cán, Chính miền Nam vẫn còn đau đớn. Xin chân thành cảm ơn chị Thanh
Thúy và BBT . Mong rằng giòng nhạc trữ tình miền nam tồn tại mãi mãi qua các giọng
ca của các anh chị và các thế hệ tiếp nối trong đó có - thanh thuy.me
Trang
Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét