Nhà tôi ở kế nhà thờ
nghe kinh từng chặp đâm mờ mịt
ra
mỗi ngày mỗi gặp ông cha
hiền từ khẽ bảo: ráng mà đọc
kinh
chuông ngân sáng sáng giật
mình
mở cửa ra ngọn bình minh
chĩa vào
quạ ngồi đỉnh tháp cao cao
nhìn tôi đi lễ lẽ nào không
quen
trong tim sẵn có ngọn đèn
cháy lên lại tắt mấy phen lửa
mồi
cạn dầu, bấc lụn đêm trôi
đơn côi trần thế chúa ngồi ở
mô
ngồi nhìn vô cõi hư vô
con người đứng giữa hoang mồ
tìm nhau
phục sinh phảng phất cơn đau
chết đi còn hẹn mai sau
thiên đàng
siêng năng chuông lại đổ
vang
hàng cây đang đứng mơ màng -
ngẩn ngơ
nhà tôi ở kế nhà thờ
đêm ngày luôn thấy bến bờ
thiện tâm.
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét