Căn Cứ Hai
Nhớ Ra Căn Cứ Bốn
Leo tới đỉnh Chứa Chan ngồi
thở dốc
ngó qua núi Mây Tào bóng râm
đi
nhánh đời ta không thể nào
ra lộc
ngang miếu đền gióc bỏ tham-sân-si
xuống Núi Le dựa lưng bờ đá
tảng
vùng đất trắng mịn màng tựa
da em
bởi đá mềm cho đời ta phiêu
lãng
đêm gác tay nghe gió dội qua
thềm
bỏ Bình Long em về Căn
Cứ Bốn
lá cao su xào xạc mãi bên
tai
mủ pha máu chảy tràn ra khắp
chốn
vùng đất đỏ vùi bao mảnh
hình hài
nhớ ngày ấy ghé thăm em mấy
bận
khu định cư trông thiếu trước
hụt sau
thời chinh chiến đâu chỉ ta
lận đận
mối tình em gửi lính cũng
nát nhàu
em thủ thỉ cùng ta đêm rừng
lá
lá buông nghiêng giọng thỏ thẻ
ân tình
chiếc trực thăng bay ngang đầu
vội vã
cầm tay em mà cứ mãi thinh
thinh
bỏ súng xuống ta trở thành
có tội
nơi rừng thiêng không thấy
bóng một người
bỏ súng xuống ta làm người
có lỗi
con bướm vàng ngồi ngẫm tuổi
hai mươi
căn cứ hai nhớ ra căn cứ bốn
thuở em bỏ Bình Long ngụ chốn
nầy
vùng lửa đạn, đói nghèo vây
khốn đốn
núi Mây Tào lơ lửng một áng
mây.
Trang Y Hạ - Cuối năm 1982
Đôi mắt em có nhìn xuyên thế kỷ
Trang Y Hạ - Thực Hiện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét