Thư viện

29/12/17

Bên Hồ Xuân Hương





Bên Hồ Xuân Hương

     Tặng Trang Y Hạ

Xuân Hương nỗi nhớ đôi bờ
sương chiều giăng phủ mịt mờ dòng sông
lặng nhìn mây biếc tầng không
chạnh thương dáng núi chiều đông một mình

Cõi xa giấu bước đăng trình
dưới hồ còn giữ chút tình nước mây
hàng thông cúi mặt sầu vây
quỳ hoa nở giữa tàn phai đời người

Chiều mưa tí tách giọt rơi
giọt gom nỗi nhớ giọt khơi nỗi buồn
lạnh sao se sắt tận hồn
rụng rơi trên cỏ hoàng hôn úa màu.

Hương Phạm

3 nhận xét:

  1. Thực ra Thu Hương đứng bên hồ Đa Nhim, nhưng lại nghĩ về Xuân Hương...Cám ơn anh Trangy Hạ đã phụ họa khổ 2 bài thơ.Chúc nhà thơ năm mới sáng tác càng khỏe, như con tằm dệt nghìn ước mơ cho cuộc sống!

    Trả lờiXóa
  2. Họa vài câu - đồng điệu với cô giáo để cho thơ hòa quyện...

    Trả lờiXóa
  3. Lời Gió Mưa
    Đọc bài thơ “Bên Hồ Xuân Hương” của tác giả - cô giáo Hương Phạm. Câu thứ nhứt:

    “Xuân hương nỗi nhớ đôi bờ”.

    Nỗi nhớ đôi bờ (…). Tôi bỗng liên tưởng tới thơ của bà Hồ Xuân Hương (1772 – 1822). Thơ của bà [thanh thanh, tục tục] làm cho người đọc có cảm giác – mơ màng dịu vợi một cách êm ái…, thánh thiện. Thi sĩ Xuân Hương mang họ Hồ; Hồ cũng là cái hồ nước, không rõ ai là người đặt tên, mà đặt tên rất là nên thơ. Câu thơ thứ nhì trong bài thơ:

    “Sương chiều găng phủ mịt mờ dòng sông”.

    Đã có “đôi bờ”, ắt phải có nước chảy dù sông hay suối - rất hình tượng… Hồ Xuân Hương vào mùa mưa, nước chảy nhiều nhưng chưa hẳn là “sông”, còn mùa khô chỉ là lạch nước nho nhỏ… Nhưng ở đây tác giả “tưởng tượng” là dòng sông; dòng sông chảy qua một ý thơ “ẩn dụ” – (đôi bờ đã “rộng” qua dòng sông thời gian). Cái “thanh thanh, tục tục” thật tuyệt chiêu là ở chỗ nầy đây.

    Khổ thơ thứ ba có hai câu:

    “Chiều mưa tí tách giọt rơi
    giọt gom nỗi nhớ giọt khơi nỗi buồn”

    Chiều mưa tý tách / giọt rơi. Giọt gom nỗi nhớ / giọt khơi nỗi buồn.

    Chỉ có hai câu thơ mà có tới ba chữ “giọt”. Nhưng thật ra có tới [bốn] chữ giọt. Vậy, thì giọt thứ tư ở đâu ra …? Xin thưa: “Tý tách”. Tý tách [=] giọt rơi tý tách… Nhưng giọt rơi tý tách lại mang một nhiệm vụ khác… Đó chính là âm nhạc; âm nhạc trong thơ. “Giọt mưa tý tách đêm về. Ngân qua mấy dặm sơn khê não nùng”. [tyh]

    “Giọt gom nỗi nhớ”, là những giọt nước mắt nhớ nhung… trong đêm về mỗi khi nghe tiếng mưa rả rích, hay nói khác hơn – Giọt mưa trong lòng!

    “Giọt khơi nỗi buồn” - là giọt mưa bên ngoài trời. Chính giọt mưa bên ngoài cộng với nỗi nhớ nhung u hoài xa cách, đã làm thổn thức không biết bao nhiêu trái tim người lữ khách, thi nhân, văn nhân trên dặm ngàn thiên lý của thân phận.

    Một câu thơ nhưng lại có “đối ý, đối chữ” - rất tuyệt! Thơ vốn ít chữ, nhưng lại phải nén vô thơ nào là – Họa, Nhạc, ẩn dụ, hoán dụ, nhân hóa, hình tượng… Đó là chưa nói tới ngôn ngữ riêng của thơ. Hồn thơ, ý thơ là của trời cho; là trò chơi của trí tuệ, là chữ nghĩa, là kỹ thuật cùng công sức mà tạo thành.

    “Bên Hồ Xuân Hương”.
    Tác giả đã đặt cả tình cảm của kẻ “đăng trình”, hay nói khác hơn là đã xuất thần viết lên dòng lục bác làm rung động cả thiên nhiên, lòng người - xoáy vô từng dấu chân lữ thứ - của chính mình trong cuộc sống cô độc giữa dòng người bước vội, mà… xót thương: “Hoa quỳ nở giữa tàn phai…”!

    Trang Y Hạ
    San Francisco.




    Trả lờiXóa