Vết Thương Của
Mẹ
Tháng
năm nhớ mẹ!
Quê tôi là
vùng đất Quế
Sơn lam mây cuộn
núi Tàu
đất cằn, người
khổ trông nhau
đã mấy trăm
năm quê nghèo đùm bọc
Mẹ tôi với đêm
thao thức
cùng cha xếp
những cái lờ
tôi ngồi bên mẹ
ước mơ
ước mơ ngày
mai mẹ tôi gánh lờ đi bán
mỗi sáng khi
chưa đi học
tôi soạn mấy bó
tre nan
ngồi gầy cho
xong tới hai mươi cái
tới tối cha về
cha thức cha đan
tay làm mắt
trông ra ngõ
bụng reo ngóng
mẹ mỏi tay
bánh đúc, mắm
nêm mẹ mua mẹ bày
tôi ăn ngấu
nghiến ngon hơn nem công chả phượng
mẹ khổ cùng
cha quanh năm mủng thúng
gióng gánh bạn
đường chia sớt buồn vui
bỏ gánh mẹ đi
dệt vải
áo quần nhăn
nhúm bùi nhùi
dệt vải nhà
người tới khuya mẹ về
mưa thu đường
trơn đêm vắng
bó đuốc gió
rung đã tàn
mẹ té bờ mương
cọc đâm vô ngực
vết thương hằn
sâu dài cỡ mươi phân
bồ hóng trộn mật
cha bôi cầm máu
đồng rừng đâu
có thuốc thang
máu từ chỗ đau
rỉ ra từng hàng
chỗ đau chưa
kéo da non
thương con mẹ
gượng giã gạo
nấu chao cho
cha đi làm đồng ruộng về ăn
tôi nhìn vết
thương dài ngoằng
hạt gạo văng nằm trong đó
tôi trách thân
tôi tại sao quá nhỏ
nhẩm tay hơn bốn
tuổi đầu
cây chày giã gạo
ráng nâng không nổi
mẹ mỉm cười -
mẹ vuốt tóc tôi
thời gian cực
nhọc cứ trôi
quẩn quanh nhà
tranh vách đất
tôi yêu cái
nghèo chốn quê chân chất
đèn dầu soi
sáng nghĩa xóm tình làng
vết thương đã
lành
mẹ lại nhận
công người ta đi dệt
lần nầy ăn ở tại
nhà người ta
mẹ đem em gái
của tôi vừa tròn hai tuổi
em nằm dưới đất
bên cạnh khung cửi trông thiệt tội mà
em tôi thương
mẹ im miệng không khóc
cũng không đòi
ẵm, đòi bú, đòi ăn
nằm ngủ em tôi
chắc sẽ mơ mộng
mong được về
nhà có cha, có anh ẵm bồng
gia đình chia
hai lòng tôi buồn tủi
thương mẹ nhớ
em
cha tôi nai
lưng cày sâu cuốc bẩm
ruộng đất quá
ít lại thêm xấu cằn làm không đủ ăn
có một buổi
trưa mưa tràn gió lộng
nhà không còn
gạo cha hái rau lang
cha xuống chợ
Đàng mua đầu cá nhám
kèm theo gan
cá độ bữa, độ ngày
cha biểu tôi tới
chỗ mẹ đang dệt
xin muối, dưa
gan, dưa cà
tôi đứng trước
nhà người ta
mưa rơi trên
lưng trần trụi
tôi đứng hàng
giờ trước cổng nhà người
hai chân run rẩy
bởi bầy chó dữ
cũng may có
người chạy ra
dẫn tôi vô nhà
- ngồi trước hàng hiên
mẹ tôi từng bước
cà nhắc đi ra
dẫn tôi ngồi
bên khung cửi
tôi thương em
gái nằm ngủ dưới đất
đưa tay sờ
trán em gái mở mắt mỉm cười
tôi nhìn bên
dưới khung cửi
có một vạt lớn
tro than
tôi nhìn chân
mẹ sưng húp
vết thương rộng
nửa bàn tay
máu mủ loang lở
bầy nhầy
sau nầy mẹ cho
tôi biết
mẹ bị một loại
ghẻ hờm
ăn lang rất
nhanh chẳng có thuốc trị
mẹ giục biểu
tôi ra về
lần sau con đừng
có tới
đường rừng
quanh co mù mịt
thân trai con
nít lầm lũi bước đi
giọt mưa tiễn
chân không ngớt
vết thương thành
sẹo của mẹ còn nguyên
trên thân già
nua đã gần trăm tuổi
các con, các
cháu hãy cúi
đưa tay sờ nắn
vết thương.
Trang Y Hạ
San Francisco
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa